Tô Thanh Ý càng nghĩ càng thấy lòng nguội lạnh.
Cảm thấy tất cả phản ứng của anh đều không phải là phản ứng mà một người đàn ông bình thường nên có.
Hơn nữa, điều càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, anh lại có thể vì chuyện cô hôn anh mà nổi giận, thật sự là…
Không thể lý giải.
Hoàn toàn không thể lý giải.
Lúc cô quay lại quán ăn sáng, Lục Cảnh Trần và mọi người đã đi rồi.
Cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, lập tức đi về phía Giang Nguyệt. Giang Nguyệt không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy
sắc mặt Lục Cảnh Trần lúc rời đi không được tốt lắm, cũng không dám hỏi.
So với anh, Tô Thanh Ý lại bình thường hơn nhiều.
Như không có chuyện gì xảy ra, cô ăn sáng xong, lại cùng Giang Nguyệt trở về tiệm, tiếp tục gọt khúc gỗ còn dang dở. Chưa đến giữa trưa đã chạm khắc xong một món đồ trang trí bằng gỗ lớn bằng bàn tay.
Ăn trưa xong, Tô Thanh Ý định ngủ một lát, không ngờ Triệu Chiêu lại đến.
Dường như cô ta chuẩn bị rời đi, cả người toát lên vẻ tinh xảo và xa hoa không hợp với xung quanh, ngay cả bộ đồ Miumiu trên người cũng thể hiện rõ khí chất vốn có.
Cô ta đứng ngoài cửa vẫy tay với Tô Thanh Ý.
Tô Thanh Ý thấy vậy, đành phải đứng dậy, đẩy cửa ra bước tới: “Sắp đi rồi à?”
Triệu Chiêu không trả lời câu hỏi này của cô.
Mà hai mắt sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788458/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.