Thời hiện đại nàng đã nuôi vài con ngựa hiếm, Thời Khanh Lạc không muốn đến thời cổ đại lại chịu ủy khuất.
Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu: “Được rồi!” Tiểu tức phụ muốn, vậy thì mua.
Bạch Hủ: "..." Hai người thảo luận nói chuyện huấn luyện giống ngựa Tây Vực hung hãn đơn giản hệt như là ăn cơm uống nước khiến hắn ta thật phục.
Hắn không khỏi cảm thán, Tiêu Hàn Tranh đã quá dung túng cho tiểu tức phụ nhà mình rồi.
“Chắc ngươi không biết Đại Uyên ở Tây Vực đâu?" Chắc một thôn nữ như nàng không biết được đâu.
Hắn ta biết được Đại Uyên Tây Vực đều là vì biên cảnh Đại Lương và Tây Vực thông thương, một thiếu gia dòng chính khoe rằng gã đã làm ăn với người Hồ ở Tây Vực.
Thời Khanh Lạc hờ hữngnói: “Vì cái gì ta không biết?”
Nàng lại ném nồi cho người khác: “Ta là đồ đệ của lão thần tiên, tất nhiên sẽ cũng biết rất nhiều.”
Bạch Hủ: “…” Đột nhiên hắn ta cũng muốn để thăm lão thần tiên trong lời Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc lại nói: "Lông thú và đá quý ở Tây Vực rất tốt. Sau này ngươi có thể làm ăn với thương gia người Hồ."
Bạch Hủ cười: "Chờ cơ hội đến rồi nói."
Hắn ta luôn cảm thấy những thứ mà nữ nhân này đã đề cập không đơn giản như vậy.
Vì vậy, hắn ta hỏi: “Có phải ngươi muốn lông và đá quý không?”
Thời Khanh Lạc cười và nói: “Thông minh!”
“Hơn nữa ta cũng muốn mua mấy con ngựa từ thảo nguyên đến để vận chuyển đồ.”
“Mặc dù không tốt bằng ngựa từ Đại Uyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/1195073/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.