Tần Tĩnh Nghiễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tuyết Trân: “Nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tuyết Trân, sẽ yêu thương nàng ấy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng ấy."
Tô Hà ở một bên nghẹn ngào, có chút không nói nên lời, sau một lúc mới nức nở nói: "Thật tốt... Thật tốt với con bé."
“Vâng!”
Lý Tuyết Trân nghe thấy tiếng cha nương nghẹn ngào, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Tần Tĩnh Nghiễn cảm nhận được trên tay có một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tuyết Trân hơn.
Sau đó Lý Viễn phất tay: “Được rồi, đi thôi.”
Lúc này, Tô Hà mới luyến tiếc buông tay Lý Tuyết Trân.
Sau đó Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn lập tức quỳ xuống bái biệt hai người.
Lý Viễn và Tô Hà đỡ họ dậy: “Được rồi, đi đi.”
Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn họ rồi ôm eo Lý Tuyết Trân, đi về phía kiệu hoa phía sau.
Đợi Lý Tuyết Trân ngồi vào kiệu hoa, Tần Tĩnh Nghiễn nhảy lên ngựa rồi quay đầu nhìn kiệu hoa, mỉm cười vui vẻ nhanh chóng ra hiệu cho những người khác lên đường.
Đợi đến gần nhà họ Tần, tiếng pháo nổ vang xa, còn nổ không ngừng, Đoàn Đoàn và Cẩu Đản cùng mấy người họ đều mặc quần áo mới màu đỏ vàng, lát nữa còn phải lăn giường.
Vài hài tử ngồi vây quanh cửa lớn, từ xa nhìn thấy kiệu hoa và Tần Tĩnh Nghiễn ngồi trên con ngựa đen, Đoàn Đoàn vội kéo Cẩu Đản và Nhị Oa: "Nhanh nhanh nhanh, tiểu thúc thúc và tiểu thẩm... À không đúng! Là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007391/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.