“Hihi… Ngoại tổ phụ… Ngoại tổ mẫu.”
Chất đồ đạc lên xe trâu, Lý Tam Nương bế Đoàn Đoàn lên xe, Giang Hiền Vũ cười nói: “Vậy chúng ta đi trước nhé.”
“Cha nương, gia gia nãi nãi, tiểu thúc thúc, nhớ Đoàn Đoàn nhé, mấy ngày nữa Đoàn Đoàn sẽ về nhà nhé!”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu tử, cũng khá không nỡ, lớn tiếng nói: “Đoàn Đoàn, mấy ngày nữa tiểu thúc sẽ đến đón con.”
“Vâng vâng, con biết rồi ạ.”
Nhìn xe trâu đi xa, Giang Oản Oản cảm thấy trong lòng trống trải, nàng dựa vào vai Tần Tĩnh Trì, buồn bã nói: “Đoàn Đoàn chưa bao giờ xa chúng ta, vừa đi là thiếp đã bắt đầu nhớ rồi.”
Tần Tĩnh Trì ôm lấy nàng, nói: “Tiểu tử này cũng chỉ đi có vài ngày, vừa hay dạo này chúng ta phải bận chuyện tiệm lẩu, cũng không để ý đến nó, bận rộn lên sẽ không nhớ nó nhiều như vậy.”
“Ừ.”
Những ngày tiếp theo, Tần Tĩnh Trì đến thôn Đại Bình tìm Trương Toàn, bàn bạc chuyện cung cấp thịt bò, cuối cùng quyết định đưa bò đến g.i.ế.c tại chỗ ở sân sau tiệm lẩu, làm như vậy thịt sẽ tươi hơn.
Sau khi hắn trở về lại cùng Giang Oản Oản tìm vài thiếu niên thật thà trong thôn, định đào tạo mấy ngày rồi giúp bưng bê đồ ăn.
Tiệm lẩu chủ yếu là nước lẩu và nguyên liệu nấu ăn quan trọng, cho nên bọn họ chỉ cần giúp rửa rau, rửa thịt, rồi học cách ướp các thứ là được, cũng không cần học lâu.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đã lập tức định khai trương.
Hôm đó, sau buổi trưa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007428/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.