Khi đi tới cái ghế sô pha trước mặt, nàng ấy chào hỏi với Tần phụ Tần mẫu rồi không biết phải làm sao.
Nàng ấy nhìn thứ kỳ lạ ở trước mặt mà ngẩn người mất một lúc, hình dáng giống như một cái ghế nhưng lại quá dài, hơn nữa còn được đệm bởi thứ gì đó, trông rất giống một cái bàn, nhìn kỹ thì lại quá kỳ lạ.
Giang Oản Oản cười nói: “Đây là ghế sô pha, ngồi thoải mái lắm đó, muội ngồi thử đi.”
Nghe thấy vậy, Lý Tuyết Trân lập tức gật đầu rồi bị Tần mẫu kéo xuống ngồi cạnh bà: “Tuyết Trân à, con ngồi cạnh ta đi.”
Nàng ấy cảm nhận được sự mềm mại và độ đàn hồi của cái ghế sô pha, sau đó vui vẻ nói: “Cái này... Cái ghế sô pha này thoải mái thật đó!”
Đoàn Đoàn nhào vào trong lòng nàng ấy, cậu bé cười híp mắt nói: “Đoàn Đoàn cũng cảm thấy rất thoải mái!”
Lúc này, Lý Tuyết Trân mới ôm tiểu tử ở trong lòng, thơm một cái rồi nói: “Đoàn Đoàn có nhớ tiểu di không?”
Đoàn Đoàn mềm mại nói: “Nhớ lắm ạ! Đoàn Đoàn rất nhớ tiểu di!”
Sau đó, cậu bé chu miệng lên cáo trạng: “Tiểu di, tiểu thúc thúc rất hư, Đoàn Đoàn bảo thúc thúc dẫn Đoàn Đoàn tới chơi với tiểu di mà thúc thúc lại không cho đi theo!”
Tần Tĩnh Nghiễn đang ngồi trên ghế sô pha, cậu ngạc nhiên sờ tới sờ lui, khi nghe Đoàn Đoàn nói vậy, cậu giở trò xấu liên tục nhéo cái miệng nhỏ đang nói chuyện không ngừng của cậu bé rồi nói: “Con đúng là thích mách lẻo mà! Sau này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007439/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.