Giang Oản Oản đo đạc sơ qua một chút cửa hàng bọn họ mới mua. Dựa theo kích thước của một chiếc bàn dành cho bốn người, ước tính có thể chứa được khoảng mười bàn. Quy mô không lớn hay nhỏ. Nếu lúc đó kinh doanh tốt, sợ là phải xếp hàng đợi, chẳng qua chiến lược kinh doanh k.ích th.ích đói bụng cũng không tệ.”
Sau khi dọn dẹp hết cửa hàng, hai người đi về. Phải suy nghĩ kỹ về cách trang trí như thế nào mới được.
Lúc về đến nhà, bụng hai người đã kêu vang. Đúng lúc Tần phụ Tần mẫu và Đoàn Đoàn đang ngồi ăn mì trên chiếc bàn nhỏ trong bếp.
Tần mẫu thấy bọn họ đã về, đang tính đứng dậy nấu mì giúp họ thì đã bị Giang Oản Oản ấn vai: “Nương ngồi xuống đi, để con làm cho.”
Giang Oản Oản ngửi được mùi thơm của nước súp, động tác của nàng nhanh nhẹn nấu cho mình và Tần Tĩnh Trì một bát mì.
"Nương à, mọi người có muốn ăn trứng chần không? Con làm thêm mấy quả nữa.”
Tần phụ Tẫn mẫu đều lắc đầu, tỏ vẻ không cần đâu.
Tần Tĩnh Nghiễn và Đoàn Đoàn mỗi người ăn một quả.
Giang Oản Oản cho hai quả trứng chần vào trong bát của mình và Tần Tĩnh Trì. Nàng bỏ thêm hai quả vào bát của Tần Tĩnh Nghiễn Và Đoàn Đoàn, rồi mới ăn bát mì nóng hôi hổi.
Tần phụ đặt bát xuống trước, hiếm khi mở lời: “Hôm nay các con đi xem cửa hàng thế nào rồi? Giá cả hợp lý không?”
Tuy bình thường ông ít nói nhưng mọi người đều cảm nhận được sự quan tâm của ông.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007501/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.