Đô Đô thấy cậu bé chỉ ăn một thìa, mà mứt dâu tây trong bát cũng không vơi đi bao nhiêu, nó nhíu mày: "Ca ca, huynh ăn tiếp đi! Huynh còn chưa ăn mà! Còn nhiều lắm!"
Đoàn Đoàn xoa đầu nó: "Không phải đệ thích ăn sao? Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa, đệ ăn đi, ca ca không thèm, chỉ nếm thử thôi."
Đô Đô liếc nhìn cậu bé rồi múc một thìa đầy mứt dâu tây, nhân lúc cậu bé nói chuyện, miệng hơi há ra thì lập tức nhét vào miệng cậu bé: "Bảo huynh ăn thì huynh ăn đi! Thực ra đệ đã ăn rất nhiều rồi! Đây đều là nương bảo đệ đưa cho huynh!"
Đoàn Đoàn nuốt mứt dâu tây trong miệng xuống, tin là thật: "Vậy ca ca chia cho đệ ăn, phần còn lại đều cho đệ!"
Vừa nói xong cậu bé cầm thìa múc một thìa đưa đến bên miệng nó: "Ăn nào."
Đô Đô hừ hừ hai tiếng, vui vẻ há miệng ăn hết mứt dâu tây.
Ăn xong nó nhất quyết không chịu ăn nữa, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, nói vọng từ ngoài cửa vào: "Ca ca ăn hết đi nhé! Một lát nữa đệ sẽ vào lấy bát! Không được lãng phí đâu!"
Đoàn Đoàn bưng bát, nhìn bát mứt dâu tây còn lại hơn một nửa, bất đắc dĩ cười.
Rất nhanh, bánh của Giang Oản Oản đã làm xong.
Bánh nhỏ lạnh ngắt, cắn một miếng ở giữa còn có đủ loại mứt chảy ra.
Bánh mochi bên ngoài là một lớp vỏ bánh làm từ bột nếp và sữa, bên trong có kem, đủ loại mứt và bánh quy vụn, trông mập mạp, tròn vo.
Đô Đô vừa nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2068728/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.