“Ừ, cũng không tệ!”
Tấm lông này vẫn là do ông và Tiêu Thái cùng chọn để thuộc da, sao ông lại không biết.
Tựa vào lòng Tôn Trường Minh nói một hồi, Tiêu Giản lại mặc áo khoác ngoài lúc lắc trước mặt những người khác trong nhà.
Mọi người cũng phối hợp khen vài câu, dụ cho Tiêu Giản vui ra mặt.
Trong phòng ấm áp, Phó Nguyệt kéo cậu chàng đang nhảy nhót lại, cởi áo ngoài của cậu mang đi cất.
“Người đã đông đủ, chúng ta cũng mở tiệc đi.”
Phó Nguyệt gọi Thạch bà bà tới, để bà bưng một cái nồi đồng đi cọ sạch rồi bưng ra bàn.
Thạch Dương cũng bày tất cả những nguyên liệu đã chuẩn bị từ chiều bày chỉnh tề lên bàn.
Trong nồi có vách bằng đồng, vừa vặn chia làm hai bên.
Thạch Dương nghe lời sai bảo của Phó Nguyệt, rót một bên nước hầm gà, một bên nước hầm xương.
Trong nước xương còn có dầu ớt đỏ do Phó Nguyệt tự tay điều chế.
Chuẩn bị xong các thứ, mọi người ngồi chung quanh bàn.
Tiêu Giản nhìn các loại đồ ăn ngon trên bàn, không khỏi nuốt nước bọt một cái.
Khi nào mới dọn cơm nhỉ? Bụng muốn hát lắm rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn các trưởng bối trên bàn, cuối cùng vẫn khéo léo ngồi yên chờ đợi.
Phó Nguyệt cười hỏi cậu: “A Giản có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tiêu Giản mờ mịt suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu nói: “A Giản không biết, tẩu tẩu nói cho A Giản nghe đi.”
Phó Nguyệt tạm thời chưa trả lời cậu, nàng chỉ vỗ Tiêu Thái một cái.
Tiêu Thái đứng dậy, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166147/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.