🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta chỉ là một tên ngoại thích, nếu không phải lão đầu tử nhà ta đến chỗ Hoàng Hậu tỷ tỷ năn nỉ ỉ ôi xin cho một chức quan nhàn rỗi, thì đến cả tư cách vào triều ta cũng không có.
Ta dám có ý kiến gì sao?
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Sùng Trinh hừ lạnh một tiếng: "Nếu không còn việc gì nữa, thì bãi triều!"
Vương Thừa Ân hô to "bãi triều".
Ta lau mồ hôi lạnh, loạng choạng bước ra khỏi đại điện thì nghe thấy các đồng liêu bên cạnh trò chuyện:
"Tuổi tác của Tôn Truyện Đình đã cao, lại thêm dịch bệnh hoành hành, lương thảo không đủ, lúc này thúc giục ông ấy xuất binh, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao!"
Ồ, xem ra cũng có người sáng suốt.
Một vị đồng liêu khác nghe vậy, vội vàng bảo ông ta im miệng: "Lời này không thể nói lung tung! Tai vách mạch rừng, đừng để kẻ xấu nghe được! Chúng ta chỉ cần tuân theo thánh thượng... chuyện khác đừng quản."
Phải đấy, đừng quản.
Đợi đến khi Lý Tự Thành đánh vào Kinh thành, các ngươi đầu hàng cũng vẫn làm quan như thường.
Nhưng ta là ngoại thích, chạy không thoát...
Trong lịch sử, kết cục của lão phụ thân keo kiệt của ta chẳng tốt đẹp gì.
Ông ấy không xong, thì ta làm sao sống yên ổn được?
Vài tháng sau.
Ta phụng mệnh của mẫu thân vào cung thăm tỷ tỷ, Chu Hoàng hậu.
Sùng Trinh cũng ở bên cạnh.
Bỗng nghe tin cấp báo truyền đến, Tôn Truyện Đình đại bại tại Nhữ Châu, dẫn theo tàn quân bại tướng rút về phòng thủ ở Đồng Quan.
Nghe được tin này, trong lòng ta vẫn giật mình.
[Quả nhiên vẫn là thua!]
Cùng lúc đó ta lại nghe thấy một tiếng "choang", quay đầu nhìn sang thì thấy Sùng Trinh đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, chén trà trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan.
"Mau triệu tập quần thần nghị sự!"
Sùng Trinh để lại một câu nói rồi vội vã bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa hắn ta lại nói thêm một câu:
"Chu Giám, ngươi theo ta đến nghe!"
Thôi được rồi, ngài là Hoàng Đế, ngài nói là được.
Ta đành phải từ biệt tỷ tỷ rồi vội vàng đuổi theo.
02
Là người dự thính, ta ngoan ngoãn đứng ở góc phòng, im thin thít như chim cút.
Trận chiến này, nguyên nhân thất bại có rất nhiều.
Nhưng cuối cùng, cũng chẳng có gì ngoài việc thế lực của Lý Tự Thành đã hình thành, còn chúng ta thì lại quá yếu.
[Binh còn chưa luyện xong, Tôn Đốc sư đã bị tỷ phu ép phải xuất chinh vội vàng, cộng thêm mưa to, đường vận chuyển lương thực bị cướp, đám tướng lĩnh mạnh mẽ kia lại không chịu phục tùng điều động — Thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có, đánh cái gì chứ! Không thua mới lạ!]
Ta đang mắng thầm trong bụng thì bỗng cảm thấy xung quanh như lạnh đi, nhất là vùng cổ, lạnh toát.
Lạ thật, bây giờ còn chưa đến mùa đông mà...
Theo nội dung quân báo được đọc lên, trong điện rơi vào im lặng.
"Mưa to liên miên, đường sá lầy lội, giặc giã phái Lưu Tông Mẫn dẫn quân tập kích, đường vận chuyển lương thực của quân ta bị cắt đứt. Tôn Đốc sư bất đắc dĩ phải quay về ứng cứu, lệnh cho Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc ở lại trấn giữ quân doanh. Nhưng Trần Vĩnh Phúc không thể khống chế được thuộc hạ, quân lính đều đi theo. Giặc giã thừa cơ tấn công...
"Trận này, tổn thất bốn vạn tinh binh!"
Sau đó, các đại thần lại bắt đầu cãi nhau.
Có người đề nghị trị tội Tôn Đốc sư.
Có người đề nghị nghị hòa với Lý Tự Thành.
Chỉ là không nghe thấy ai nói nên chi viện cho Tôn Đốc sư như thế nào.
[Hừ, đến lúc này rồi mà còn không nghĩ cách bảo vệ chút binh lực cuối cùng của Đại Minh, hết thuốc chữa rồi!
Đại Minh sắp xong đời! Cuộc sống ăn chơi của ta ơi...]
Ta ngước mắt nhìn Sùng Trinh, thật muốn nói với hắn ta rằng, đừng có tin lũ quan này, bọn họ đều đang chờ để đầu hàng cho Lý Tự Thành đấy!
Nhưng lại thấy Sùng Trinh đột nhiên lườm ta một cái, sau đó quay sang các triều thần, kiên quyết nói: "Truyền chỉ! Tước bỏ chức Đốc sư và Binh bộ Thượng thư của Tôn Truyện Đình! Lệnh cho ông ta mang tội gom góp tàn binh, giữ vững cửa ải, tùy cơ ứng biến mà đánh dẹp, lập công chuộc tội!"
Suýt chút nữa thì ta đã bật thốt một câu "quái quỷ gì thế này".
[Bây giờ Tôn Truyện Đình đã cạn kiệt lương thực! Tiếp tục đánh nữa, chỉ có một con đường chết!]
"Lý Tự Thành... hừ, chỉ là bệnh ngoài da, lũ ô hợp, chỉ cần Tôn Truyện Đình chỉnh đốn quân đội rồi tái chiến, trận này... nhất định thắng."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.