Hai từ cuối cùng được thốt ra chẳng còn chút sức lực nào.
[Tỷ phu à, trong lòng ngươi cũng chẳng chắc chắn lắm phải không.]
Sùng Trinh nhắm mắt lại, u uất nói: "Tất cả lui ra đi!"
Ta quyết định về nhà thu dọn đồ đạc.
Phải chạy thôi!
Không chạy thì chờ chết à!
Không có gì bất ngờ xảy ra, thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Ta hoàn toàn không thể chạy trốn được nữa.
Từng nhóm quân báo như tuyết bay về Kinh thành, không biết vì sao, mỗi lần tỷ phu hời của ta đều triệu ta vào cung để nghe, nghe xong tin tức lại cau mày nhìn ta.
Trong quân báo đều không phải tin tốt lành gì, có lẽ hắn ta chỉ muốn tìm một người không liên quan đến cuộc đấu tranh trong triều đình để bầu bạn.
Hắn ta cũng không nói chuyện nhiều với ta, chỉ thỉnh thoảng hỏi ý kiến của ta.
Vì muốn bảo toàn cái đầu, ta chỉ có thể cười trừ làm bộ như cái gì cũng không biết.
Nhưng ta thường không nhịn được mà âm thầm thở dài, oán thán trong lòng.
Rõ ràng biết Tôn Đốc sư sẽ chết, nhưng ta lại không có bản lĩnh cứu ông ấy nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy.
Phụ thân ta thì lại mừng rỡ khôn xiết, cũng không mắng ta là đứa phá gia chi tử nữa, cách gọi ta cũng đổi thành "Kỳ lân ngô nhi".
Hoàng Hậu tỷ tỷ nhìn ta cũng có vẻ được an ủi hơn nhiều, thường cảm thán nói rằng đệ đệ là ta đây đã trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi, giỏi hơn cả phụ thân chúng ta.
Ngay cả mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-dai-minh-ta-bi-sung-trinh-nghe-trom-tieng-long/2848627/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.