🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Chỉ cần Đại Minh còn tồn tại một ngày, thì nhất định sẽ không phụ ngươi!"
Nói xong, Sùng Trinh ngẩng đầu tiếp tục bước đi.
Ta lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời.
Cái này cái này cái này...
[Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Tên tỷ phu keo kiệt bạc bẽo của ta — Sùng Trinh Hoàng Đế, vậy mà lại biết ơn!]
Phía trước, Sùng Trinh loạng choạng một cái, sau khi đứng vững thì quay đầu lại trừng mắt nhìn ta: "Tiểu tử thối, còn không mau đi theo!"
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Phải như vậy chứ!
Nhìn lại Hoàng thành ngập tràn khói bụi, ta vui vẻ đuổi theo Sùng Trinh, nói chắc chắn: "Tỷ phu yên tâm, Kinh thành Bắc Kinh này, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ đánh chiếm lại!"
Mấy chục ngày sau, tin tức Bắc Kinh thất thủ lan truyền khắp nơi.
Các châu phủ phía Nam đều hoang mang lo sợ.
Binh bộ Thượng thư Nam Kinh - Sử Khả Pháp vội vàng kêu gọi quan quân, muốn tiến về Kinh thành Cần vương, nhưng tiếc là các võ tướng đều có toan tính riêng nên mãi vẫn không tập hợp được binh lính.
Các phiên vương gần đó đều rục rịch muốn động, cảm thấy có cơ hội để thừa cơ trục lợi.
Một số văn thần, võ tướng, quý tộc, thái giám có đầu óc nhanh nhạy, đã bắt đầu câu kết với phiên vương, vọng tưởng về công lao phò vua giúp nước.
Trong lúc triều đình Nam Kinh đang rối ren như tơ vò, thì tiền quân Cẩm Y Vệ lại hộ tống một đám đại thần đang mắng chửi om sòm đến nơi.
Những vị Quốc công, Hầu gia, Đại học sĩ, Thượng thư, Thị lang này, đều đang chửi ầm lên một người tên là Chu Giám.
Đều là người có học thức, sao có thể chịu được sự đối xử này —— Người ta đang một lòng muốn tuẫn tiết vì nước, thì nhà cửa bị một đám Cẩm Y Vệ như hung thần ác sát xông vào, vừa vào đã hỏi đi hay không.
Phần lớn mọi người chỉ kịp bày ra vẻ mặt khó hiểu, thì đã bị đánh ngất xỉu.
Tỉnh lại thì đã ở trên thuyền rồi.
Những người lớn tuổi thì được đối xử tốt hơn một chút, không bị đánh.
Nhưng lại càng nhục nhã hơn!
Không chỉ bị trói chặt mà còn bịt miệng bằng miếng giẻ rách suốt dọc đường! Cũng chẳng biết là thứ gì, có lẽ là thứ đã dùng để lau chân!
Sau này, khi nghe Cẩm Y Vệ miêu tả lại một cách sinh động, ta mới biết lý do tại sao người vừa mới đến Nam Kinh như ta lại có danh tiếng lớn đến vậy.
Đều là do những người này tuyên truyền cho ta đấy!
Nói về phía Nam Kinh, đám người Sử Khả Pháp vẫn đang hoang mang nghe các đại thần mắng chửi ta.
Còn ta, nhân vật chính đi theo Sùng Trinh, cũng đã đến nơi.
Tầm quan trọng của Sùng Trinh, vào lúc này mới được thể hiện rõ ràng.
Hoàng Đế dòng dõi chính thống của Đại Minh và Thái tử vẫn còn, làm gì đến lượt người khác mơ tưởng đến ngai vàng.
Không cần phải lựa chọn, bá quan lập tức quỳ xuống bái kiến, nghênh đón Đế Hậu vào ở trong Hoàng cung Ứng Thiên.
Những toan tính ngấm ngầm ngay lập tức tan biến.
Ở Nam Kinh này ngoài Sử Khả Pháp, Lộ Chấn Phi ra thì không có nhiều người có thể trọng dụng và tin tưởng được.
Nhưng may mắn thay, những nỗ lực của ta đã không uổng phí.
Từ Bắc Kinh trói, à không, cứu được Phạm Cảnh Văn, Nghê Nguyên Lộ, Lý Bang Hoa, Thi Bang Diệu, Vương Gia Ngạn, Lăng Nghĩa Cừ, Mạnh Triệu Tường, Trần Lương Mô...
Cho dù năng lực của họ thế nào, thì lòng trung nghĩa cũng không thể chê trách, dùng bọn họ không sợ bị đâm sau lưng!
Ta cũng được thăng quan.
Chính thức được thăng làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, còn được phong tước hiệu Trung Dũng Bá, vậy là ngang hàng với phụ thân ta rồi!
Sùng Trinh thường xuyên triệu ta đến bàn bạc việc triều chính.
Sự tín nhiệm của hắn ta đối với ta vẫn như lúc ở Bắc Kinh.
Ta ra vào cấm cung, cứ như đi vào hậu viện nhà mình vậy.
Cả triều đình đều biết, nhân vật quyền lực nhất hiện nay chính là tiểu cữu tử của Sùng Trinh, Chu Giám, Chu Đại thiếu gia ta đây.
Thiên tử lại tin tưởng một tên ngoại thích như vậy, nếu là trước đây, thì đã có văn thần nhảy ra chỉ vào mũi ta mắng là gian thần hại nước rồi.
Đáng tiếc là những kẻ muốn ta chết đều ở lại Bắc Kinh hết rồi — Có khi lúc này đang bị người của Lý Tự Thành tra khảo xem gia sản cất giấu ở đâu.
Còn ở Nam Kinh này, đại đa số mọi người, một nhà già trẻ lớn bé kể cả bản thân họ có thể giữ được mạng sống, đều là nhờ ta cứu — Họ mắng thì cứ mắng, nhưng nếu có ai muốn động đến ta thì sẽ lập tức nhảy ra phản đối.
Ân cứu mạng cả gia tộc, sao có thể xem thường?
Hơn nữa, Thiên tử, thậm chí cả vị Thiên tử tương lai có thể sống sót, là công lao của ta.
Nói ta có công cứu vãn xã tắc thì cũng không quá đáng.
Chỉ cần ta không tự tìm đường chết, thì chỉ cần Đại Minh còn tồn tại một ngày, ta sẽ có thể sống yên ổn một ngày.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.