Lâm Hiến cảm thấy "mình" đưa tay lên, nắm lấy tấm gương, rồi dùng sức giật mạnh.
Tấm gương rơi xuống, vỡ nát trên mặt đất, từng mảnh lấp lánh dưới ánh trăng.
Kỳ lạ là, không gian vẫn giữ một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Không hề có tiếng kính vỡ, giống như một bộ phim câm của thế kỷ trước.
“Cứu tôi!”
Lâm Hiến hét lên trong lòng, nhưng miệng vẫn mím chặt, duy trì nụ cười kia, không phát ra được âm thanh nào.
Cậu muốn ngăn "mình" cầm lấy mảnh kính, nhưng bất lực. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh pha lê sắc nhọn dần tiến gần đến cổ mình.
“Trời muốn diệt tôi sao?! Tưởng Tâm chẳng phải cắt cổ tay trong phòng vệ sinh à? Tại sao đến lượt tôi lại là cổ họng?”
“Cắt cổ tay ít ra còn cứu được, nhưng cứa cổ thế này còn có cơ hội sống sao?”
“Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi ——”
“Bang ——”
Ánh đèn trong phòng vệ sinh đột ngột bật sáng, chói lòa khiến mắt Lâm Hiến theo bản năng khép lại.
Mảnh kính sắc nhọn trên tay cậu bị một bàn tay thô ráp, chai sạn nhẹ nhàng gỡ xuống.
“Lâm Hiến?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, kéo Lâm Hiến trở lại hiện thực. Lực lượng kỳ quái kiểm soát cơ thể cậu lập tức tan biến.
Khi âm thanh của Bùi Càn lọt vào tai, trái tim Lâm Hiến đập loạn lên, vừa hoảng loạn vừa mừng rỡ.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy giọng nói của Bùi Càn lại dễ nghe và êm ái đến vậy. Ngay cả dáng vẻ ngái ngủ của anh lúc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hoa-ra-toi-la-npc-o-vo-han-luu/1352949/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.