🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi bầu không khí trong trường học vẫn còn căng thẳng bởi những sự kiện kỳ lạ, lại có người tiếp tục thả một quả bom tin đồn, khiến mọi chuyện càng thêm rối ren.

 

Một lời đồn mới xuất hiện, nhanh chóng lan truyền khắp nơi, thậm chí còn nổi hơn tin đồn trước:

 

Tất cả những cái chết bí ẩn đều bắt nguồn từ cuốn sổ tay trong thư viện.

 

Cuốn sổ có thể thực hiện điều ước thật sự đã bị ai đó tìm thấy, và người đó đã sử dụng nó để ước.

 

“Cậu nghĩ chuyện này là thật sao?”

 

Lâm Hiến hỏi, trong lòng không khỏi dao động. Những cái chết quá kỳ lạ của Sở Đình và các bạn khiến cậu bất giác bắt đầu nghĩ về những khả năng duy tâm.

 

“Không biết.” Bùi Càn ngoan ngoãn trả lời.

 

Nhưng trong lòng anh, anh hy vọng cuốn sổ tay đó thật sự tồn tại.

 

Nếu có thật, anh có thể ước để Lâm Hiến mãi mãi ở bên mình, không bao giờ phải chia xa.

 

Lâm Hiến nhận ra vẻ mong đợi trong ánh mắt của Bùi Càn, nhưng cậu không hề chế nhạo anh.

 

Bởi ai cũng có những mong muốn không thể thực hiện được, nếu không tại sao lại có những câu chuyện như “Gom đủ 7 viên ngọc rồng để ước điều ước” khiến người ta ao ước đến thế?

 

Nhưng cậu vẫn mỉm cười và nhẹ nhàng dội một gáo nước lạnh vào tưởng tượng của Bùi Càn:“Nhưng nếu điều ước thực hiện được, nó sẽ phải trả một cái giá rất lớn, đúng không?”

 

Bùi Càn nghĩ thầm: Dù có phải trả giá, mình cũng sẵn lòng.

 

Dù không nói ra, nhưng ánh mắt anh sáng ngời, như đang khẳng định điều đó.

 

Lâm Hiến nhướng mày, nhận ra Bùi Càn không hoàn toàn đồng tình với mình.

 

Cậu liền tiếp tục phá tan ảo tưởng của anh:“Nhưng liệu cuốn sổ tay đó có hiểu đúng ý điều ước của cậu không? Nếu nó bóp méo ý nghĩa thì sao? Ví dụ như cậu ước thế giới hòa bình, nhưng kết quả là cả thế giới chỉ còn mỗi cậu sống sót. Đó có phải hòa bình mà cậu mong muốn không?”

 

“Hoặc giả như nó xóa bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, khiến con người không bao giờ mâu thuẫn hay chiến tranh. Nhưng người như vậy còn được gọi là con người nữa không?”

 

Bùi Càn sững sờ, bị cuốn vào dòng suy nghĩ của Lâm Hiến.

 

“Thử nói xem, nguyện vọng của cậu là gì?”

 

Bùi Càn ấp úng, tìm cớ thoái thác:“Tớ … tớ chỉ có một mong muốn… là luôn được ở bên một người. Không muốn xa rời người đó.”

 

“Ồ, là thứ gì rất quan trọng với cậu, phải không? Cậu sợ mất nó?”

 

Bùi Càn gật đầu, đúng hơn là sợ chính mình bị bỏ lại.

 

“Vậy nếu cuốn sổ tay đó thực hiện điều ước của cậu bằng cách biến thứ đó gắn chặt vào người cậu, hoặc hợp nhất cậu và nó làm một, cậu vẫn muốn ước chứ?”

 

Lâm Hiến vô tình hiểu nhầm Bùi Càn đang nói về một đồ vật, nên nghiêm túc đưa ra giả thuyết.

 

Bùi Càn thoáng động lòng. Chỉ một chút thôi, một chút rất nhỏ.

 

(Thứ cảm xúc điên cuồng đầy cố chấp, như bị mê hoặc bởi giấc mơ đẹp.)

 

Lâm Hiến tiếp tục nói:“Hiện tại, rất nhiều người đang đi tìm cuốn sổ tay đó. Họ muốn viết điều ước được ở bên người mình thích mãi mãi.”

 

Hơi thở của Bùi Càn cứng lại. Cậu ấy vừa nói trúng tim đen của anh. Thực tế, anh cũng là một trong số những người đó.

 

“Nhưng họ hoàn toàn không tôn trọng ý kiến của người kia. Điều này thật quá đáng! Nếu cuốn sổ tay biến đối phương thành một người không có ý thức, thì khác gì một món đồ chơi? Họ chẳng lẽ không yêu một người sống động, có suy nghĩ và cảm xúc sao?”

 

Lâm Hiến khoanh tay, tức giận bày tỏ quan điểm.

 

Trong mắt cậu, tình yêu phải là sự tự nguyện và đồng cảm, chứ không phải ép buộc hay cưỡng chế.

 

Lời nói của Lâm Hiến như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng Bùi Càn.

 

Anh bàng hoàng nghĩ: Đương nhiên là Lâm Hiến sống động mới là tốt nhất! Một người quan tâm, trêu chọc mình, và có vô vàn biểu cảm đáng yêu như cậu ấy.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc khiến Lâm Hiến tức giận hoặc ghét bỏ mình, Bùi Càn đã cảm thấy sợ hãi đến tột cùng.

 

Lâm Hiến vẫn tiếp tục phân tích:“Nói cho cùng, cơ chế điều ước của cuốn sổ tay này có lỗ hổng lớn. Giả sử có hai người ước điều mâu thuẫn, như người này ước tớ chỉ thích A, người kia ước tớ chỉ thích B, vậy thì tớ sẽ thích ai? Không lẽ bị chia đôi để mỗi người giữ một nửa?”

 

“Sẽ không!”

 

Bùi Càn lập tức phản bác, giọng nói đầy phẫn nộ.

 

Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì sao?

 

Dù chỉ là giả thuyết, nhưng ý nghĩ này khiến Bùi Càn không chịu nổi.

 

Giờ đây, anh không còn mong chờ gì vào cuốn sổ tay nữa. Nếu cảm tình với Lâm Hiến có được nhờ điều ước, thì người khác cũng có thể làm điều tương tự.

 

Tình cảm như thế quá rẻ mạt. Anh không cần.

 

Nhưng nếu cuốn sổ tay đó thực sự tồn tại, nó sẽ là một nguy cơ tiềm tàng.

 

Nhỡ đâu có ai đó ước về Lâm Hiến thì sao?

 

Làm sao cậu ấy có thể chống lại sức mạnh đó? Mình phải làm thế nào để ngăn chặn?

 

Nếu cuốn sổ tay là thật, nó chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ.

 

Vậy nên, cách duy nhất là nắm giữ nó trong tay. Chỉ khi đó, Bùi Càn mới có thể yên tâm.

 

“Nhưng mà…” Lâm Hiến thở dài kết luận:“Tất cả chỉ là suy đoán thôi. Làm gì có cuốn sổ nào như thế chứ? Theo tớ, chắc chắn chỉ là thôi miên. Sở Đình và các cô gái kia hẳn đã bị ai đó thôi miên nên mới tự sát. Nếu thực sự có chuyện thần kỳ, cửa sắt kia làm sao có thể ngăn được?”

 

Bùi Càn gật đầu, cảm thấy mọi lời Lâm Hiến nói đều đúng.

 

Nhưng trong lòng, anh vẫn không bỏ qua khả năng về cuốn sổ tay. Anh quyết định phải điều tra rõ ràng mọi chuyện.

 

***

 

Lâm Hiến không ngờ rằng, vừa mới thuyết phục bản thân và Bùi Càn rằng chuyện thần quái không tồn tại, thì cậu lại trực tiếp gặp phải một sự kiện khó lý giải.

 

Cậu hoàn toàn nhận thức được mình không thể kiểm soát cơ thể, nhưng đồng thời ý thức vẫn rất rõ ràng.

 

Bởi vì người ngủ sẽ nhắm mắt, còn Lâm Hiến – sau khi nhận ra cơ thể có điều khác thường – đã cố gắng mở mắt.

 

Có lẽ ý chí quá mạnh mẽ, cậu thành công. Nhưng chỉ là thành công một nửa. Mắt cậu lúc này chỉ khẽ hé mở, nửa khép nửa mở.

 

Lâm Hiến thấy chính mình bước xuống giường, xỏ dép lê, rồi nhón chân đi thẳng đến phòng vệ sinh.

 

Trong đầu cậu, những hình ảnh từ video giám sát về cái chết của Sở Đình bất chợt hiện lên.

 

Cô mặc một bộ đồ ngủ dài rộng che khuất đôi chân. Liệu lúc đó, cô cũng đi nhón chân như cậu bây giờ?

 

Liệu Sở Đình lúc ấy có ý thức như cậu không?

 

Cô có nhận ra mình đang bị mất kiểm soát và sắp rơi xuống từ sân thượng không? Hay là cô đã mất hẳn ý thức, bị cuốn vào một giấc mơ đẹp mà không bao giờ tỉnh lại?

 

Cuối cùng, cô có cảm nhận được đau đớn không?

 

Những suy nghĩ miên man quấn lấy tâm trí Lâm Hiến khi cậu nhìn thấy "mình" nâng tay, mở cửa phòng vệ sinh, rồi bước vào, khẽ khàng đóng cửa lại.

 

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cậu, phản chiếu qua tấm gương.

 

Trong gương, cậu nhìn thấy chính mình – đôi mắt hơi hé mở, làn da nhợt nhạt, và một nụ cười dịu dàng nơi khóe môi.

 

Nụ cười đó trông như đang hồi tưởng một điều gì đẹp đẽ, tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

 

Nhưng thực tế, lòng cậu chỉ ngập tràn bất an, sợ hãi và phẫn nộ – phẫn nộ vì bị lừa gạt.

 

Lâm Hiến cảm thấy "mình" đưa tay lên, nắm lấy tấm gương, rồi dùng sức giật mạnh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.