Cửa phòng 414 không khóa, ánh đèn hắt ra từ khe cửa.
Lâm Hiến giật mình. Chẳng phải cậu là người duy nhất ở đây sao?
Vậy thì bây giờ: Trong phòng là ai?
Cậu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Hiến khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra:
Hóa ra hôm nay Bùi Càn đã quyết định bắt đầu ở nội trú, và vừa hay được sắp xếp vào phòng ký túc xá 414.
Cậu vốn có ấn tượng tốt với Bùi Càn, vì vậy khi thấy nét mặt hơi câu nệ của đối phương, Lâm Hiến liền mỉm cười trấn an, hỏi:
“Cậu bắt đầu ở nội trú từ hôm nay sao?”
Không ngờ, ngay lúc cậu mở miệng, Bùi Càn cũng lên tiếng:“Tôi… tôi không ngáy khi ngủ.”
“Hả?” Lâm Hiến sững sờ.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói đầy bối rối của Bùi Càn:“Tôi không cố ý nghe lén cậu nói chuyện… chỉ là đứng gần nên vô tình nghe được thôi.”
Lần đầu tiên, Bùi Càn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Hiến, để lộ đôi mắt phượng thoáng chút sắc bén.
Nhưng trong ánh mắt ấy lại tràn ngập sự hoảng loạn và sợ hãi. Hơn nữa, đôi tay không ngừng xoa xoa vào nhau, càng làm tăng thêm vẻ rụt rè và bất an.
Lâm Hiến nghĩ một lúc mới nhớ ra câu chuyện trong thư viện. Cậu không cảm thấy khó chịu, ngược lại chỉ kinh ngạc vì một câu nói bâng quơ của mình lại được Bùi Càn ghi nhớ nghiêm túc đến vậy.
Cảm giác được người khác trân trọng như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hoa-ra-toi-la-npc-o-vo-han-luu/1352954/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.