Giọng nói trầm thấp, đầy sức mạnh vang vọng bên tai, Vân Xu cảm thấy lòng mình hơi thả lỏng. Lúc này, cô bỗng nhận ra giọng của anh thật ra cũng rất dễ nghe.
Tuyên Lê thấy vẻ mặt căng thẳng của cô đã giãn ra, mới đi sang phòng điều khiển bên cạnh.
“Tổng giám đốc Tuyên.” Trợ lý Trương và nhân viên kỹ thuật chào anh.
Tuyên Lê khẽ gật đầu, ánh mắt ngay sau đó rơi vào cô gái sau tấm kính cách âm. Cô đang nhìn về phía này, đôi mắt trong veo như có ánh sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng.
Liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, cả hai đều đang ngẩn ngơ.
Anh lạnh lùng nói: “Có cần đổi cho hai người một cái ghế băng hoạt động không? Nếu không tôi lo hai người bị gãy xương eo mất.”
Nhân viên kỹ thuật hoàn hồn, xấu hổ cười: “Không cần, không cần, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
Tuyên Lê ra hiệu, Vân Xu hiểu ý.
Giọng nữ trong trẻo, êm ái từ từ vang lên trong phòng điều khiển. Nhân viên kỹ thuật kinh ngạc trợn tròn mắt, giọng cô ấy thật sự giống như lời trợ lý Trương nói, không hề thua kém phiên bản trên mạng chút nào.
Phát âm rõ ràng từng chữ, nhịp điệu chuẩn xác, so với một số diễn viên lồng tiếng giỏi của công ty họ cũng không hề kém cạnh.
Sắc mặt Tuyên Lê dần dịu đi. Đúng là giọng nói này đã luôn đồng hành cùng anh vào giấc ngủ trong suốt thời gian qua.
Giúp tinh thần mệt mỏi của anh có nơi nương tựa.
Buổi thử âm kết thúc hoàn hảo.
Vân Xu vừa đặt kịch bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982532/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.