🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chỉ cần Tư Nhạc ra tay, anh vĩnh viễn không cần lo lắng kịch truyền thanh thu xong không nổi tiếng. Anh chỉ tò mò nguyên nhân thay đổi của đối phương.

"Đột nhiên muốn thu thôi." Tư Nhạc lạnh nhạt nói: "À phải rồi, nếu kịch bản đã xác định, nhớ để lại vị trí CV nữ chính nhé."

Đổng Minh cười gian, còn gì mà không rõ, Tư Nhạc đây là "xuân tâm manh động" rồi, muốn kéo gần khoảng cách với nhà gái.

Anh ta ám muội hỏi: "Cô ấy cũng trong giới sao?"

Tư Nhạc im lặng một lát mới "ừ" một tiếng.

Giọng Đổng Minh đột nhiên cao vút lên, trịnh trọng nói: "Yên tâm, huynh đệ tôi tuyệt đối tìm cho cậu một kịch bản tình yêu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu!"

"..." Tư Nhạc quái dị im lặng một chút, nghĩ đến kịch bản cuối cùng cũng sẽ qua tay anh xem một lần, mới yên tâm.

Cúp điện thoại, anh ngả người ra sô pha, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, khóe môi hơi cong lên.

Ngày hôm sau, Vân Xu thay quần áo xong, bắt xe đến địa điểm đã hẹn. Ngày mai xuất phát đi Tây Thành, hôm nay vừa hay có thể giúp cậu học đệ một chút.

Cô đến sớm 15 phút, nhưng chiếc ghế dài trong công viên đã có một bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu xem tài liệu.

Vân Xu mở lịch sử trò chuyện xem qua, xác nhận mình nhớ không nhầm thời gian, mới bước về phía cậu ấy: "Đến đây lúc nào vậy?"

Tiết Cảnh Diệu đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu lập tức đổi thành vui vẻ, mắt sáng ngời: "Học tỷ, chị đến rồi."

"Em cũng vừa mới đến thôi." Cậu tuyệt đối sẽ không nói cho học tỷ biết mình đã đến trước cả tiếng đồng hồ.

Tiết Cảnh Diệu nhích sang bên phải ghế dài: "Học tỷ chị ngồi xuống đi, chỗ này em lau khô rồi."

Cậu thậm chí còn chu đáo lót giấy.

Vân Xu cười nói: "Cảm ơn."

"Kịch bản cho tôi xem được không ạ?" Vân Xu hỏi. Một số đoàn phim ngại người ngoài xem kịch bản, một số thì không, để tránh gây tranh cãi, cô vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.

Tiết Cảnh Diệu nói: "Được ạ."

Đạo diễn còn bảo cậu ấy tìm thêm người giúp đỡ nữa kìa.

Vân Xu mở kịch bản ra, chậm rãi đọc. Đây là một câu chuyện về giang hồ, Tiết Cảnh Diệu sẽ thu vai sư đệ nhỏ tuổi của nam chính, một nhân vật hoạt bát, giàu tinh thần nghĩa hiệp. Với năng lực của cậu ấy, trau dồi thêm một chút, chắc không có vấn đề gì lớn.

Tiết Cảnh Diệu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần nhau như vậy. Ánh mắt cậu vô tình liếc xuống, có thể thấy được làn da trắng nõn ở cổ cô.

Như một chiếc bánh kem thơm ngon, vừa thơm vừa mềm. Tự ý thức được mình đang mạo phạm học tỷ, Tiết Cảnh Diệu hoảng loạn thu hồi tầm mắt, vành tai đỏ ửng.

Cậu ép mình nhìn xuống mặt đất, nhưng hương thơm thoang thoảng quyến rũ vẫn lặng lẽ quấn quanh chóp mũi, khiến tim cậu đập loạn.

Vân Xu xem xong kịch bản, nghiêng mắt nhìn thì thấy cậu học đệ mặt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm xuống đất. Cô nhìn theo ánh mắt cậu, xác định trừ lá cây ra thì chẳng có gì cả: "Học đệ?"

Tiết Cảnh Diệu lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vàng xin lỗi.

Vân Xu nói: "Không sao. Nào, chúng ta phân tích trước quá trình trưởng thành của nhân vật này nhé."

Đến khi hai người kết thúc buổi hướng dẫn, đã qua hơn một tiếng đồng hồ.

"Cho nên cậu phải nhớ kỹ mấy cột mốc suy sụp quan trọng trong cuộc đời sư đệ nhỏ, đó là cơ hội để hình tượng nhân vật có sự thay đổi." Vân Xu ân cần dặn dò: "Đừng lo lắng mình không có kinh nghiệm, cậu phải tin rằng đối phương tìm đến cậu chắc chắn có lý do của họ."

Tiết Cảnh Diệu liên tục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Dáng vẻ của cậu khiến Vân Xu cảm thấy rất có thành tựu.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi cũng phải về đây." Vân Xu đứng dậy nói.

Tiết Cảnh Diệu nói: "Học tỷ, để em mời chị đi ăn cơm nhé, cảm ơn chị hôm nay đã giúp em."

Vân Xu nói: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Tiết Cảnh Diệu kiên quyết muốn mời khách, Vân Xu đành nói: "Vậy đợi khi nào tôi từ Tây Thành về nhé. Mai tôi phải xuất phát rồi, tối nay tôi còn phải thu dọn đồ đạc nữa."

Tiết Cảnh Diệu dạ một tiếng, rồi lại nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Vậy khi chị ở Tây Thành, em có thể gọi điện thoại cho chị không ạ?"

Vân Xu khẽ cười: "Đương nhiên là được, có gì không hiểu, cứ gọi hỏi tôi."

Khi cô cười, dường như ánh sáng cả không gian đều bị tước đoạt.

Đến khi đối phương chào tạm biệt rời đi, Tiết Cảnh Diệu vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.