Năm năm sau.
Chiều muộn.
Mưa như trút nước, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống cửa kính sát đất ở tầng cao nhất, vang lên những tiếng rền dội.
Trong ánh đèn flash dồn dập, Ôn Tu Văn mặc âu phục đặt may riêng, đứng thẳng giữa bục phát biểu, khí thế hiên ngang.
Trên màn hình lớn phía sau, số liệu cổ phiếu Ôn thị nhảy theo thời gian thực.
Năm năm qua, công ty nhỏ vô danh ngày nào nay đã vươn mình thành thế lực không thể khinh thường trong ngành, nhờ sự chống lưng của tập đoàn Giang thị. Ôn Tu Văn cũng từ đó bước lên hàng ngũ những gương mặt mới đầy quyền lực, giá trị cá nhân tăng vọt.
Ở hàng ghế đầu của khán phòng, Giang Từ Vãn lặng lẽ nhìn anh trên bục, ánh mắt chuyên chú mà trong đáy mắt lại thoáng chút khinh thường.
Năm năm này, cô tận mắt chứng kiến sự lột xác của anh. Từ một kẻ phải cẩn trọng tìm từng khoản đầu tư, đến khi có thể một mình gánh vác, Ôn Tu Văn quả thực đã chứng minh được bản thân.
Nhưng thì đã sao?
Giang gia vẫn là một ngọn núi quá cao, xa vời không thể với tới. Mà trong cách anh đối xử với nàng, suốt bao năm qua, chưa từng có gì thay đổi.
Khi buổi diễn thuyết kết thúc, Ôn Tu Văn bước vào phòng nghỉ riêng.Anh vừa tháo tai nghe xuống, thư ký đã vội vàng bưng lịch trình chạy đến:
“Ôn tổng, cuộc họp với Vinh thị còn một tiếng nữa. Chuyến bay sang Hồng Kông tối nay là 9 giờ…”
Chưa kịp dứt lời, màn hình điện thoại sáng lên là cuộc gọi từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-chinh-tham-tinh-deu-si-me-toi/2885394/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.