“Em có thể từ từ suy nghĩ, anh cho em thêm thời gian.” Thẩm Mộ Hành dịu dàng bổ sung một câu.
Anh tuy không ép buộc em phải lập tức trả lời nhưng hành động rõ ràng không hề cho cô cơ hội cân nhắc.
Cố tình giọng điệu ôn nhu kia lại giống như một lớp mật ngọt đầy cạm bẫy.
Bàn tay anh cởi từng lớp quần áo của cô.
Trong lúc Giang Từ Vãn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, người đã bị anh l*t s*ch sẽ.
Bầu không khí ái muội lan tràn, như mang theo luồng điện vô hình, quấn lấy cả hai.
Khi da thịt chạm vào nhau, cả người hai người đều khẽ run lên.
Giang Từ Vãn cảm giác như mình rơi vào dòng dung nham nóng bỏng, lại như đang chìm trong đám mây mềm mại, từng lỗ chân lông đều run rẩy vì khao khát vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Cô vội vàng đưa tay che thân thể mình, nhưng lại bị anh giữ chặt, ấn tay xuống gối.
“Anh đừng nhìn.” Giang Từ Vãn xấu hổ đến mức không dám đối diện anh, hàng mi run run cụp xuống, giọng nói mang theo nghẹn ngào, “Không được nhìn em……”
Thẩm Mộ Hành chuẩn xác hôn lấy cánh môi run rẩy của cô, dây dưa triền miên.
Nụ hôn sâu hòa lẫn tiếng nức nở đứt quãng của cô.
“Có gì mà ngại ngùng chứ, trước kia đâu phải em gan nhỏ như vậy” Anh khàn giọng cười khẽ, hoàn toàn không để cô có đường lùi.
Ngón tay thon dài của anh khẽ nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
Trong mắt anh dấy lên d*c v*ng cuồn cuộn, đồng thời xen lẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-chinh-tham-tinh-deu-si-me-toi/2886423/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.