Editor: Ngạn Tịnh.
Giữa trưa, Lục Nhất Lan ở nhà ăn của trường.
Rất nhiều giáo viên bởi vì không mang theo dù, ướt như chuột lột.
Đồng nghiệp tiểu C thấy chiếc dù bên cạnh chỗ ngồi của Lục Nhất Lan, kinh ngạc hỏi, “Ai, Thiên Di, lúc cô tới không phải không có dù sao, chiếc dù này đâu ra vậy? Là bạn học sinh nào đưa sao?”
(Tịnh: địu, giờ đến mấy chữ người qua đường cũng méo thèm, trực tiếp dùng tiểu C, bà mẹ kế có dám nghĩ đến cảm nhận của pháo hôi không???)
“Phụt.” Lục Nhất Lan lắc lắc đầu, “Không phải.”
“Thật sao?” Vẻ mặt tiểu C rõ ràng là không tin.
Có nhiều người chính là như vậy. Bởi vì Lục Nhất Lan có dung mạo xuất sắc, ở trong quần thể học sinh có độ hảo cảm rất cao, nhưng tiểu C lại không giống vậy, bởi vì lớn lên có chút nghiêm túc, bị các học sinh gọi là Diệt Tuyệt sư thái.
Không có đối lập liền không có thương tổn.
Bởi vậy, tiểu C luôn cảm thấy Lục Nhất Lan chắn đường cô ta.
Dùng dù của học sinh, ở đại học yêu đương với học sinh, chính là một chuyện đặc biệt đặc biệt... Ảnh hưởng không tốt, chỉ cần Lục Nhất Lan dính vào một chút, tương lai bình xét chức danh khẳng định không so được với cô.
Chỉ là Lục Nhất Lan không nói, tiểu C cũng không thể ép hỏi, chỉ có thể yên lặng trở về vị trí của mình lướt diễn đàn, bỗng nhiên, mắt cô ta sáng ngời.
“Cô giáo Thiên, thanh danh của cô đúng là thật lớn nha!”
“Hả?” Vẻ mặt Lục Nhất Lan mờ mịt.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/213134/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.