Editor: Ngạn Tịnh.
“Anh muốn vào đại học!” By- Cố Mặc Trình.
“Vậy anh đi đi.” By- Lục Nhất Lan.
*
Bốn năm sau, Lục Nhất Lan giữ hồ sơ lại đại học S, trở thành giảng viên đại học.
Cố Mặc Trình cùng Lục Nhất Lan đã kết hôn bốn năm, đi vào hàng ngũ vợ chồng già.
Ngoài cửa sổ rơi xuống từng giọt mưa tí tách tí tách, Lục Nhất Lan đứng trên bục giảng, cầm sách giáo khoa, giữa ánh mắt hiện ra một cổ phong độ trí thức nhàn nhạt, “Mọi người có thể cảm nhận một chút bài thơ Mưa Hẻm(*) này.”
(*) Tôi tra rồi nhưng chẳng thấy có kết quả trùng khớp, thật sự chẳng biết có phải bài thơ nổi tiếng hay gì, cho nên chỉ có thể tạm dịch thô như vậy, các cô đừng chú trọng quá, nha?
“Những vần thơ mang khát vạng sống, cực kỳ đẹp.”
Những nam sinh dưới bục nhìn chằm chằm vào cô.
Đẹp?
Người đẹp!
Trước mắt còn không phải có một người sao! Cô giáo như vậy, hoàn toàn không muốn trốn học mà áu áu áu.
“Chống dù giấy, một mình cô độc đi lại trong con hẻm ngoằng ngoèo...”
“Tôi hy vọng gặp được, một người giống như Đinh Hương, một cô gái kết bạn với sầu oán, cô ấy có màu sắc như Đinh Hương...”
Dưới bục có chút ồn, Lục Nhất Lan ngừng lại, cô khụ khụ hai tiếng, sau khi phát hiện những nữ sinh dưới bục đều nhìn chằm chằm về phía cửa sổ không dứt mắt được.
“Nhìn cái gì đấy?” Cô cười, “Trương Đình Đình, em tới nói xem, nhìn cái gì vậy?”
“Thưa cô----“
Bởi vì tuổi tác không cách bao nhiêu, Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/213135/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.