Hai nữ nhân đấu khẩu tới hăng say, nhiều lời quá mức làm Mặc Ôn Khanh nhức đầu, không nhịn nổi nữa xen ngang: "Tân Cầm Nhi! Tỉ tỉ ngươi nằm trong lòng Uyên Thành còn đang nguy hiểm, ngươi có thể kiệm lời lại ngồi xuống chăm sóc hay không!"
"Ta..." Tân Cầm Nhi bị ánh mắt sắc lạnh của Mặc Ôn Khanh quét qua, lời bên môi lập tức nuốt trở về, ngoan ngoãn cúi đầu xem Tân Phương Phương.
Mạc Kim Tân thấy thế khinh thường hử lạnh, "Ngu ngốc!"
Mặc Ôn Khanh chẹp miệng, chuyển qua Mạc Kim Tân, không nể nang cất giọng: "Này, Mạc Kim Tân à, cô nếu đứng ngăn cản chúng ta mang người đi, liền qua đây xuất chiêu, không thì đứng yên, yên lặng cho người khác làm việc!"
Lời nói ra, khiến Mạc Kim Tân triệt để mắc nghẹn một chỗ, để mà nói ả ta thật sự không ngăn cản được, một Mặc Ôn Khanh, một Huyền Uyên Thành, dù ả ta có võ công cũng không có phần thắng.
Nhưng ả ta có ngọc bội lấy từ trên người Tân Phương Phương, miếng ngọc này không cản người được, tuy nhiên Mạc Kim Tân muốn dúng nò để xác nhận chuyện kia.
Rằng Tân Phương Phương liệu có phải là ái nhân trong lòng Huyền Uyên Thành bây giờ không, và điều này chắc chắn phải chính miệng chàng thừa nhận.
Thời điểm Mạc Kim Tân mải suy nghĩ lưỡng lự có nên đem vật ra, Huyền Uyên Thành bên này đã bế Tân Phương Phương lên, ánh mắt chàng để ý nàng từng chút một.
"Nóng..." Tiếng Tân Phương Phương phát ra mềm mại rũ hoặc lòng người, nàng không chỉ nỉ non bên tai, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-ta-dang-cuop-tan-nuong-cua-nam-chinh/2265628/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.