Lục Vân Sơ vừa ngơ ngác vừa muốn cười, bất đắc dĩ hỏi: "Thích mùa xuân vậy sao?"
Lần đầu tiên hắn không chút do dự gật đầu, sau đó lại lắc đầu, viết lên tay nàng: Thích nàng hơn.
Lục Vân Sơ bị chọc cười, hai người dựa vào nhau, vừa cười vừa run lên, nhột vô cùng.
Nàng hỏi: "Cũng đâu phải chưa từng trải qua mùa xuân, sao lại thấy lạ lùng thế, cứ như lần đầu được thấy vậy."
Văn Triển có chút ngại ngùng, mím môi, không đáp lời, chỉ cúi đầu dụi vào nàng thêm lần nữa.
Ánh nắng chiếu trên người, ấm áp lạ thường. Buổi trưa mùa xuân yên tĩnh, gió thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Lá cây lay động, khiến bóng râm trên mặt đất vỡ vụn biến đổi, đùa giỡn với những đốm sáng.
Khóe môi Văn Triển vẫn luôn giữ nụ cười, như chú mèo hoang nằm phơi nắng cái bụng tròn vo vào buổi trưa.
Đương nhiên là hắn thấy lạ lùng rồi.
Trước đây đã từng nhìn thấy mùa xuân, trải qua mùa xuân, nhưng chỉ đến bây giờ, mới thực sự hòa mình vào mùa xuân, đi qua mùa xuân ấm áp với cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh.
Sau khi dừng chân ở một nơi ba đến năm ngày, đoàn người lại lên đường, lăn lộn trên đường mười ngày nửa tháng, lại tìm một nơi nghỉ ngơi vài ngày. Cứ thong dong nhàn nhã như vậy trên đường đi, cơ thể hoàn toàn không bị mệt mỏi vì hành trình vất vả.
Vì lời nhắc nhở của Văn Giác, Lục Vân Sơ chọn đường vòng đi phủ Thái Nguyên, trước tiên đi về phía tây nam, tránh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801356/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.