Khóe miệng Lục Vân Sơ cong lên: "Rửa mặt đi."
Văn Triển tất nhiên biết là phải rửa mặt, nhưng hắn không hiểu vì sao nàng lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn áp khăn mặt lên mặt, chậm rãi lau qua một lượt.
Chiếc khăn vừa nhúng nước nóng vẫn còn hơi nóng bốc lên, hun làn da trắng xanh của hắn ửng lên một tầng hồng nhạt.
Văn Triển nhắm mắt, tỉ mỉ lau mặt, lau xong thì trải khăn ra, áp lên mặt, ấn vài cái rồi mới bỏ xuống.
Lông mày và lông mi giờ đây đều hơi ướt át, làm cho đôi mắt như phủ một tầng sương mù càng thêm long lanh.
Hắn cứng đờ giơ khăn mặt, nhìn Lục Vân Sơ như đang hỏi ý: "Ta có thể nhúng nước rồi rửa lại lần nữa không?"
A, đây là kiểu mèo con rửa mặt sao?
Thoả mãn sở thích kỳ lạ, Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng buông tha Văn Triển, không nhìn chằm chằm hắn nữa.
Thấy nàng đi chỗ khác, Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, tuy bị nhìn chằm chằm khi rửa mặt khiến hắn rất kỳ quặc, nhưng hắn cũng không có ý định từ chối. Dù thế nào thì Lục Vân Sơ nói gì hắn liền làm nấy, nàng vui là được.
Lục Vân Sơ vừa đi chưa được bao xa, bỗng nhớ ra việc chính, lại vội vàng quay lại.
Văn Triển đang hì hục lau mặt, thấy nàng quay lại thì người cứng đờ, mắt hơi trợn tròn, giơ khăn mặt nhìn nàng, sợ nàng lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc nào đó.
Lục Vân Sơ lại muốn cười, nhưng nàng cắn răng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801601/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.