Văn Giác quá kinh ngạc, không đuổi theo.
Hai người đi chưa được bao xa, liền đụng phải hạ nhân của Văn Giác, đang gánh một gánh lê đi về chính viện.
Lê ngon!
Lục Vân Sơ vội gọi hắn ta lại: "Số lê này từ đâu ra thế?"
Hạ nhân đặt gánh xuống, cúi đầu đáp: "Đây là lê tuyết mà công tử cho người vận từ Hà Bắc về, công tử thích ăn nhất, mùa thu năm nào cũng sai người đi mua."
Lục Vân Sơ tiến lên cầm một quả lên xem, quả tròn trịa, hương thơm thanh ngọt, rất thích hợp để nướng, nhuận phế chỉ ho, vừa hay trị được bệnh ho của Văn Triển.
"Ta lấy hết." Nàng nhanh tay nhanh chân, vác gánh lê lên rồi đi.
Hạ nhân ngẩn người ra không biết phản ứng thế nào: "Nhị phu nhân, đây là lê của công tử, cả năm chỉ có một gánh nhỏ này thôi."
Lục Vân Sơ biết NPC không cản được mình, chẳng chút áy náy nào, khi đi ngang qua Liễu Tri Hứa, còn tiện thể nói xấu Văn Giác: "Haiz, phu thê chúng ta có bao giờ được ăn những thứ ngon lành này đâu, xin đại ca cũng không cho, hôm nay đành mặt dày lấy vậy."
Bỏ mặc Liễu Tri Hứa ngơ ngác ở đó, nàng nhanh chóng về viện của mình.
Thuốc được đưa đến tay nha hoàn ngoài viện, các nàng đã sắc xong, thấy Lục Vân Sơ tới, vội vàng lại bẩm báo.
Lục Vân Sơ theo các nàng đi lấy thuốc, dặn dò họ đem lê vào bếp nhỏ, còn mình thì quay về phòng, định cho Văn Triển uống thuốc.
Văn Triển ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, lông mày giãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801671/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.