Trước đây, mỗi khi tới mùa mưa, nhà nước sẽ cử người tổ chức xả lũ, đắp đê để thay đổi dòng chảy.
Nhưng giờ không ai quản lý, rất có khả năng thượng nguồn đã mưa lớn nhiều ngày.
Khi đám mây đen trôi vào thành phố, nước lũ cũng tràn vào làm vỡ đê, toàn bộ nước tràn vào thành phố.
Do địa hình đặc biệt, lại không có người can thiệp, đợi nước tự rút không biết phải đợi đến bao giờ.
Nếu không may mắn, sau này bọn họ sẽ mãi mãi phải trốn ở trong toà cao ốc này.
Ở trong nhà cao tầng tuy an toàn, nhưng đồ ăn có hạn, còn bị hạn chế vì có hạn sử dụng nữa.
Bọn họ có thể ẩn náu ở đây một hai tháng, nếu như lũ kéo dài một hai năm thì sao?
Ăn hết những thức ăn có thể ăn, bọn họ cũng không thể gặm bàn làm việc để sống.
Còn cả đống vấn đề trước mặt, nhưng tình cảnh của bọn họ vẫn gian nan như cũ.
Nhưng Giang Diệu Diệu vẫn rất vui vẻ, cô luôn cảm thấy trời không tuyệt đường sống của con người, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Chỉ cần có Giang Nhục Nhục và Lục Khải Minh ở đây, cô luôn cảm thấy có hy vọng.
Buổi sáng một ngày nào đó.
Lục Khải Minh đột nhiên lấy tay che mắt cô lại bảo cô đi theo anh.
Dưới sự hướng dẫn của anh, cô mò mẫm đi trong bóng tối một lúc lâu, chạm vào mặt kính lạnh lẽo, cũng không đoán được ý định của anh.
"Chẳng lẽ bởi vì tối qua em ăn hết cổ vịt không chừa cho anh cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659094/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.