Lục Khải Minh một tay bám vào bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương rồi nói: "Nếu như tôi không cố gắng đứng dậy thì gương mặt đẹp trai này của tôi không biết bị cô tàn phá thành cái dạng gì rồi."
Giang Diệu Diệu kêu oan: "Tôi tàn phá mặt anh lúc nào? Rõ ràng là tôi hết lòng chăm sóc thì có."
“Thật sao?” Anh hất cằm nhìn chậu rửa mặt trong góc:
"Cái khăn đó là tối hôm qua cô dùng để lau mặt cho tôi, nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước cô dùng nó để lau bàn.
Giang Diệu Diệu đỏ mặt: "Lúc đó trời tối quá, nhìn không rõ, cũng không phải tôi cố ý."
Lục Khải Minh không so đo với cô, vết thương lại đau nên anh không muốn nói chuyện.
Thứ hai... Hôm qua cô ấy một mình làm rất nhiều việc, bận bịu đến đầu óc quay cuồng, không lo lắng chu toàn được cũng là lẽ đương nhiên.
Trước đây Giang Diệu Diệu chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, nên luôn có cảm giác nếu không cẩn thận chú ý thì anh sẽ chết.
Vì để người bạn đồng hành duy nhất của mình có thể tiếp tục sống, cô chờ anh cạo râu xong liền chạy nhanh tới đỡ anh ngồi xuống nhẹ nhàng khuyên: "Anh đừng lộn xộn, giữ cho vết thương mau lành đi."
“Vết thương ở bụng tôi bị bung chỉ, nếu như ruột bị lòi ra thì làm sao bây giờ, chả lẽ dùng tay nhét nó vào lại.”
Lục Khải Minh làm như không có chuyện gì, còn có tâm tư mà nói giỡn.
"Sau đó nếu zombie đến, cô sẽ lao vào chiến đấu với chúng hả?"
Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659114/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.