“Tôi chỉ kiếm được hai hào thôi, lại phải tốn nhiều tinh lực để nhập vào như vậy nhưng vẫn không bán được.”
Tô Ý âm thầm chặc lưỡi, chậc chậc, người anh em này cũng không thông minh lắm.
Giang Viễn cũng lúng túng nhếch môi: “Anh em của tôi đều giống tôi, ưu điểm lớn nhất là người thành thật, không nói dối.”
"Nhưng mà chị cũng vừa nếm chuối này, tuy vỏ có hơi đen, nhưng bên trong lại không tệ chút nào."
Tô Ý thừa dịp một người xướng một người họa, lặng lẽ xé một miếng vỏ ném vào không gian, lại lặng lẽ lấy nó ra.
Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy vỏ chuối đen dính nước linh tuyền, giống như cô dự đoán đã khôi phục màu vàng.
Bằng cách này, trong lòng Tô Ý cảm thấy tự tin.
"Một đồng quá đắt, tôi không đủ khả năng trả cái giá này."
“Chúng tôi không có ý định bán nó với giá cao như vậy cho chị và cũng không trông cậy vào kiếm được tiền, coi như bỏ tiền mua kinh nghiệm, bán cho chị năm hào một cân!"
"Năm hào vẫn còn mắc! Những quả chuối tiêu này không thể bán được.
Ai biết được nếu tôi mang đi nơi khác thì sẽ thối đến mức nào."
“Vậy thì bốn hào! Ai bảo ở nhà tôi còn có một đống?”
"Hai hào đi!"
Lục Tử không thể tin nỗi nhìn Giang Viễn, lòng đau nhức nhối đến suýt khóc: "Cô ta ăn chuối mà không nhổ vỏ ra, quá độc ác!"
Tô Ý trách móc nói: “Anh biết rõ tôi bán ở vùng khác, hơn nữa anh cũng biết rõ chuối của anh không bán được sẽ hỏng còn muốn tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/2726065/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.