Tuy rằng cõng thêm một người nhưng tốc độ của Hình Sâm không hề giảm mà còn nhanh hơn. Anh cố gắng hết sức giữ vững và dần dần tăng nhanh tốc độ, chỉ để nhanh chóng về lều trại cho Kiều Nại có thể nghỉ ngơi tốt hơn.
Hình Sâm: “Ngủ một lát đi. Em tỉnh lại là chúng ta đến nơi rồi.”
Kiều Nại nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Cho dù tình cảm của hai người thế nào đi chăng nữa thì từ trước đến nay, Kiều Nại vẫn luôn rất tin tưởng vào Hình Sâm.
Nghe được lời nói của anh, Kiều Nại cũng thả lỏng hơn. Ban đầu cô vẫn nghe được tiếng xào xạc của lá cây, nhưng dần dần đã chẳng nghe được gì nữa, vô cùng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Dáng hình nho nhỏ ấy cuộn trên lưng Hình Sâm, khiến người ta không thể rời mắt.
[Cục cưng ngủ một giấc trông cũng đáng yêu quá đi mất!]
[Hu hu hu, yêu quá đi thôi]
[Ở bên Sâm Sâm thực sự rất có cảm giác an toàn]
Trên thực tế, việc di chuyển là một việc rất gian nan, khán giả cũng không ngừng đoán xem rốt cuộc Hình Sâm có thể cõng Kiều Nại đi đến khi nào.
[Nếu vẫn luôn không nghỉ ngơi thì cũng phải đi ít nhất mười phút!]
[Mười phút ít quá, chắc phải đến hai mươi phút chứ nhỉ?]
[Tăng thêm đi tăng thêm đi, ba mươi phút, Sâm Sâm làm được mà!]
[Ha ha ha, cho dù là con ngựa thì cũng phải nghỉ ngơi chứ]
Kết quả ai cũng không ngờ rằng, Hình Sâm lại thực sự cõng Kiều Nại đi suốt quãng đường về lều trại. Trong khoảng thời gian này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-yeu-duong-trong-chuong-trinh-giai-tri-ve-ly-hon/1121238/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.