🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Úc Ánh Trạch đột nhiên thấy mình có thành tựu, đắc ý hừ lạnh một tiếng.

Giây tiếp theo.

Úc Viên Viên ngây người nghiêng đầu: "Quỷ là cái gì? Trông như thế nào vậy ạ?"

Úc Ánh Trạch: "..." Em hỏi anh, anh hỏi ai.

Quỷ gì gì đó, Úc Ánh Trạch đã từng xem trên TV nhưng không nhớ.

Bị đôi mắt chân thành, tràn ngập sự tò mò nhìn, Úc Ánh Trạch không nhịn được cũng phải suy nghĩ: Quỷ là cái gì? Một con quỷ trông như thế nào?

Suy nghĩ vừa bị dời đi, cậu lập tức ý thức được có gì đó không đúng, lắc lắc đầu, thần thần bí bí lại gần tiếp tục hù dọa Úc Viên Viên: "Chính là yêu quái rất xấu xa, thích ăn thịt trẻ con đấy!"

Ăn... ăn thịt trẻ con?!

Tóc gáy Úc Viên Viên sắp dựng thẳng lên, kéo tay áo Úc Ánh Trạch, cái đầu nhỏ giấu sau lưng cậu: "Anh hai, em sợ, anh mau giúp em xem quỷ ở đâu đi."

Quần áo cậu bị kéo nhẹ bởi cô bé đang vô cùng sợ hãi.

Trước kia Úc Ánh Trạch chưa từng được đối xử như vậy.

Bình thường đều là anh trai chăm sóc cậu, bạn chơi bên cạnh đều là con trai, chỉ biết cãi nhau ầm ĩ, chưa bao giờ có người kéo cậu cầu che chở cả.

Cảm giác được người ta ỷ lại thì ra tuyệt vời như vậy!

Đại não cậu nóng lên, sau khi Úc Ánh Trạch tiếp nhận được lời cầu xin "giúp đỡ" của Viên Viên, hào khí anh hùng tự nhiên sinh ra, gần như đã quên mình là vì hù dọa cô.

"Hừ, có anh ở đây thì quỷ không dám tới đâu, em không phải sợ." Nói xong cậu vỗ n.g.ự.c hai cái, Úc Ánh Trạch ưỡn ngực, theo bản năng vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn của Úc Viên Viên, an ủi cục thịt đáng thương đang run lẩy bẩy kia.

 

Úc Viên Viên ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng: "Anh hai thật lợi hại!"

"Đó là đương nhiên." Úc Ánh Trạch nhẹ nhàng chống nạnh.

Trong bếp.

Úc Minh Hi làm cho Úc Viên Viên chút đồ ăn, nhân cơ hội trao đổi ánh mắt với ba.

"Ý của con là, lúc trước cô bé lớn lên trong cô nhi viện, bởi vì rất muốn có người nhà, nhìn thấy tin tức có liên quan đến ba trên TV nên coi ba là ba của cô bé?"

"Con cũng không chắc chắn 100%, nhưng nghe những gì Viên Viên nói, con đoán là đúng."

Rõ ràng tuổi không lớn cho lắm, Úc Minh Hi đứng ở trước mặt Úc Cẩm Kiêu chỉ đến n.g.ự.c anh, nhưng nhìn cậu lại có tinh thần phấn chấn cùng vẻ thanh tú chỉ có ở thiếu niên.

Đứa con trai này nói chuyện luôn rất có trật tự, suy nghĩ rõ ràng, phong cách xử sự vượt xa sự ngây thơ nên có ở tuổi này.

Lúc này Úc Cẩm Kiêu cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Giống như mặt nước bình tĩnh đã lâu, đột nhiên nhỏ vào một giọt nước nho nhỏ, lay động vô số gợn sóng.

Chuyện này không khiến anh cảm thấy kinh ngạc lắm nhưng nó khiến anh phải nhìn kỹ đứa con trai này lại một lần nữa.

Anh... có phải quan tâm bọn nhỏ ít quá không?

Thậm chí còn coi việc Úc Minh Hi hiểu chuyện là điều đương nhiên, cho tới bây giờ mới nhận ra cậu khác xa so với tuổi.

"Con cũng chỉ đoán thôi, không chắc chắn lắm, ba có ý kiến gì không?" Thấy ba nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Úc Minh Hi cho rằng mình nói sai cái gì, giọng nói trở nên có chút khẩn trương.

Úc Cẩm Kiêu lắc đầu, đang định mở miệng thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Cao Châu gọi.

Sau khi kết nối, Cao Châu ở bên kia kích động nói: "Úc tiên sinh, tra được rồi, Viên Viên lén chạy ra từ cô nhi viện Thiên Sứ, bên kia cung cấp rất nhiều tư liệu, xác định cô bé sống ở đó thật, chắc chắn không phải bị người ta sai khiến. Vậy... bây giờ lập tức đưa cô bé về nhà sao?"

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.