Vứt bỏ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc thút thít kia, trong lòng mọi người trầm xuống.
Dáng vẻ Úc Viên Viên như tiểu thiên sứ thực tế, ai nỡ vứt bỏ cô bé đáng yêu như vậy chứ?
Ngay cả Úc Minh Hi cũng cảm thấy trong lòng nặng trịch, rất khó chịu.
Mặc dù cậu không hiểu vì sao Úc Viên Viên nhất định phải gọi ba cậu là ba, nhưng cô bé này cũng rất đáng thương, chỉ nhìn quần áo trên người cô và mái tóc rối bời cũng đủ để gợi lên lòng trắc ẩn.
Cả căn nhà, chỉ có Úc Ánh Trạch ôm cánh tay, khinh thường thế tấn công khóc lóc của Úc Viên Viên, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.
Khóc là khóc, nhưng bánh bao nhỏ này khóc vô cùng yên tĩnh, giống như là sợ ầm ĩ, chỉ co rúm lại hít mũi, ánh mắt ửng hồng, nước mắt rơi lã chã đã biến khuôn mặt cô bé trở nên bẩn thỉu.
Không biết vì sao, chuyện cũ chôn dấu trong lòng Úc Minh Hi đột nhiên bị kéo ra, thế giới giống như túi nilon bị buộc chặt, không khí trở nên càng ngày càng loãng.
"Minh Hi?" Úc Cẩm Kiêu phát hiện có gì đó không ổn, anh quay đầu gọi thằng bé.
Người hầu khẩn trương vội vàng vây quanh, trong phòng trở nên hỗn loạn.
Bệnh hen suyễn của đại thiếu gia đã ổn định hơn rất nhiều, sao đột nhiên lại...
Rõ ràng xung quanh đều là không khí nhưng ngực Úc Minh Hi lại phập phồng liên tục như không thở được.
Cậu há to miệng cố gắng thở làm cho Úc Viên Viên nghĩ đến hình ảnh cá rời khỏi nước trong tiên cảnh.
Bộ dạng khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/1279740/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.