Toàn bộ biệt thự phảng phất như vừa bị b.o.m nổ, sau tiếng nổ lớn là khoảng yên lặng đến mức đáng sợ.
Úc Viên Viên bị dọa sợ đến mức xù lông rụt cổ, cái đầu nhỏ chưa kịp load thì người trên cầu thang đã lạch cạch lạch cạch chạy xuống, giống như gió cuốn qua trước mặt cô.
"Con nói cái gì?" Sắc mặt Úc Cẩm Kiêu đen kịt như mây đen.
Sau khoảng thời gian sợ hãi ngắn ngủi, Úc Viên Viên cắn ngón tay, ánh mắt trống rỗng như dại ra.
Con ngoài giá thú? Nghĩa là gì?
Úc Viên Viên ngẩn người suy nghĩ đã bay xa tám phương.
Úc Minh Hi ở gần nhất thấy trong mắt cô không có tí phản ứng nào thì cho rằng cô bị dọa, cậu cau mày vỗ vỗ bàn tay mập mạp tròn trịa kia vài cái.
"Ba, Viên Viên rốt cuộc là... xảy ra chuyện gì?" So với sự phẫn nộ của Úc Ánh Trạch, Úc Minh Hi bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng Úc Minh Hi mười hai mười ba tuổi so với Úc Ánh Trạch tám tuổi có sự thành thục vượt quá chênh lệch tuổi tác.
Tính cách của hai anh em có sự khác biệt rất lớn.
Úc Minh Hi càng có khuynh hướng tìm hiểu rõ ràng tình huống, chờ ba giải thích.
Mà Úc Ánh Trạch lại viết tất cả sự phẫn nộ ở trên khuôn mặt trẻ con kia, cậu nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, cắn môi, đầu ngẩng cao, không cam lòng tỏ vẻ yếu ớt bức bách ba cho một câu trả lời thỏa đáng.
Toàn bộ Giang Thành, chỉ sợ ngoại trừ đứa con trai Úc Ánh Trạch thì không ai dám dùng loại thái độ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/1279742/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.