🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một khoảng lặng ngượng ngùng.

Tô Vân Khanh rũ mi trước, khẽ nghiêng đầu né tránh, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tiêu Tế.

Tiêu Tế thấy vậy, đáy mắt thoáng xao động. Nhưng rất nhanh, y như sực nhớ ra điều gì, cũng chỉ lặng lẽ thu tay về.

Nhìn dáng vẻ dè chừng có phần xa cách kia của Tô Vân Khanh, bàn tay giấu trong tay áo rộng của Tiêu Tế bất giác khẽ siết lại.

Một thoáng sau, Tô Vân Khanh mím môi, do dự chốc lát rồi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có phần bất an: "Hôm nay... sao phu quân lại đối với em như vậy?"

Nắm tay trong tay áo của Tiêu Tế siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng y chậm rãi thở ra một hơi, miễn cưỡng đáp: "Thấy em gầy đi... lại nhiều ngày không gặp... nên nhất thời thất thần."

Lý do này, nói ra thật chẳng có sức thuyết phục gì, rõ ràng là viện cớ một cách miễn cưỡng.

Tô Vân Khanh nghe xong chỉ thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Đến nước này rồi, cậu cũng chẳng hiểu Tiêu Tế còn đang cố chấp vì cái gì nữa.

Nhưng nếu Tiêu Tế đã cố không nói, cậu cũng không thể tự tiện vạch trần. Nghĩ ngợi một lát, Tô Vân Khanh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Thì ra là vậy."

Tiếc chữ như vàng.

Cứ xem như là xem ai nhịn được lâu hơn, ai chết chìm trong im lặng trước.

Quả nhiên, sự nhu thuận quá mức cùng vẻ xa cách kia của Tô Vân Khanh khiến Tiêu Tế như bị tra tấn.

Thế nhưng y vẫn cố nén, nén đến tận cùng, rồi rốt cuộc cũng chỉ lặng lẽ đứng dậy, trầm giọng nói: "Em đã đạt được cơ duyên của tiên nhân, mấy ngày tới hãy chuyên tâm nghỉ ngơi. Ta cần sớm luyện hóa Thần Khuyết, tạm thời không thể ở bên em."

Tô Vân Khanh nghe vậy, rốt cuộc cũng nhìn y một cái. Sau đó lại chỉ yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được. Phu quân cứ tự mình quyết định, em sẽ không gây thêm phiền phức cho phu quân."

Câu nói ấy... thật sự quá mức khách sáo.

Tiêu Tế nghe xong, tâm tình càng thêm u uất, nhưng thời điểm này đúng là chưa thể thốt ra sự thật. Y khựng lại chốc lát, chỉ đành nói: "Việc dung hợp cơ duyên tiên nhân cũng không thể vội vàng. Đợi ta luyện hóa Thần Khuyết xong, sẽ giúp em."

Tô Vân Khanh chỉ đáp: "Vâng."

Không khí lại rơi vào lặng im.

Tiêu Tế rốt cuộc hậm hực rời đi.

Tô Vân Khanh lúc này ngồi trên giường, trông theo bóng lưng rời đi của Tiêu Tế, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Cậu thầm nghĩ, có vẻ phải dùng chiêu mạnh hơn mới được.

Nghĩ vậy, Tô Vân Khanh liền chỉnh lại y phục, lặng lẽ xuống giường.

Hệ thống thấy thế, không nhịn được hỏi: "Ký chủ, định đi đâu đấy?"

Tô Vân Khanh không trả lời.

Hệ thống thấy vậy, chỉ đành ngậm miệng.

Tô Vân Khanh tìm được một đèn gió bằng lưu ly ngọc mỏng, tinh xảo như mộng, rồi lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.

Mà đúng lúc cậu bước ra khỏi tẩm điện, một thân ảnh áo choàng đen huyền lặng lẽ hiện lên trên mái ngói cao nơi chính điện.

Ánh trăng đơn độc chiếu rọi, hoa văn mạ vàng trên tà áo đen kia dưới ánh sáng mờ nhạt ấy bỗng ánh lên vẻ sắc lạnh lạnh lùng.

Tiêu Tế lặng đứng trên mái, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng Tô Vân Khanh rời đi, chân mày hơi nhíu lại nhưng không nói một lời.

Một con mèo trắng nhỏ lúc này cũng lặng lẽ hiện thân.

Nó ngẩng đầu, dùng móng vuốt cào cào bên má, liếc nhìn Tiêu Tế một cái, rồi lại nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Tô Vân Khanh đang rời đi, vô thức cong khóe miệng: "Chậc chậc, tiểu phu nhân nhà ngươi sao thế? Muốn gian díu với người khác rồi à?"

Chân mày Tiêu Tế giật nhẹ.

Tay áo phất qua, kiếm khí quét đến, sát khí lạnh lẽo như sương đông.

Mèo trắng nào ngờ Tiêu Tế giờ lại nổi giận nhanh đến vậy, lập tức thét lên một tiếng chói tai, nhảy phốc khỏi mái nhà.

Tiếng kêu sắc nhọn ấy lập tức kinh động đến Tô Vân Khanh.

Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn lên nóc điện.

Nhưng lúc này, Tiêu Tế và mèo trắng đã sớm không thấy đâu.

Tô Vân Khanh nhìn quanh bốn phía, ngập ngừng một lát, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Bạch?"

Dĩ nhiên, chẳng ai trả lời.

Cậu do dự chốc lát, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vén áo, xách theo đèn lưu ly, tiếp tục tiến bước.

Trong bóng tối, Tiêu Tế đem toàn bộ thu vào mắt. Một khắc sau, ánh mắt y dần trầm xuống, phất tay áo, lặng lẽ rời đi.

*

Tô Vân Khanh bước trên con đường dẫn đến nơi ở của các kiếm phó.

Đêm đã khuya, sương cũng đọng nhiều

Lại là cuối thu, núi cao gió lạnh, không khí mát rượi, cây cỏ ven đường đều phủ một lớp sương mỏng.

Tô Vân Khanh rủ mắt, vừa thả bước chậm rãi nhìn con đường phía trước, vừa âm thầm suy tính chuyện sắp tới.

Trước đây, trong bí cảnh Tô Vân Khanh cố tình cùng Nhâm Thân trước mặt bao người nâng đạo lữ khế ước lên mức cao nhất, chính là để mọi người đều biết đến chuyện này.

Chờ sau khi ra khỏi bí cảnh, tu sĩ khắp nơi ắt sẽ bàn tán, Kiếm Tông cũng tất loạn — Tô Vân Khanh có thể mượn cớ này để nhân cơ hội cùng Nhâm Thân bỏ trốn. Đến lúc đó, cậu sẽ phong tỏa hệ thống, lại nhân khi giới tu tiên hỗn loạn, để Tiêu Tế âm thầm theo sau, một phen lẫn lộn cá rồng, từ đó ít nhiều thoát khỏi sự khống chế của Chủ Thần.

Nhưng hiện tại xảy ra một chút biến cố — Nhâm Thân và Tiêu Tế sớm dung hợp, Tô Vân Khanh lại nhất thời không tìm được lý do để bỏ trốn.

Chỉ có thể cân nhắc trước, cho Tiêu Tế "uống một liều thuốc mạnh", khiến y tự bộc phát, rồi mới tiếp tục sắp đặt bước kế tiếp.

Bằng không, nhiều kế hoạch không có sự phối hợp của Tiêu Tế, thực sự khó tiến hành.

Còn phía Tô Vân Lam, cũng phải sớm báo tin để ca ca sớm chuẩn bị, tranh thủ chuyển hết sản nghiệp Tô gia ra, dần dần sắp xếp cho trận đại chiến sau này.

Nghĩ đến đây, Tô Vân Khanh không khỏi bước nhanh hơn một chút.

Tô Vân Khanh đoán, lúc này chắc Tiêu Tế đang lặng lẽ theo sau mình.

Một nén hương sau, Tô Vân Khanh đã đến nơi ở của đám kiếm phó. Lúc này đã không ít người an nghỉ, chỉ còn một nhóm nhỏ đang canh gác, và vài người lẻ tẻ vẫn đang luyện kiếm tại Vũ Kiếm Bình.

Thấy Tô Vân Khanh nửa đêm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện ở nơi ở của kiếm phó, mấy người kia không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Mấy người đang đứng gác lập tức bước tới, cung kính nói: "Phu nhân sao lại tới đây? Là đi nhầm đường sao? Có cần chúng ta đưa về không?"

Tô Vân Khanh chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió: "Ta đến tìm người."

Mấy kiếm phó liếc mắt nhìn nhau, thần sắc lộ vẻ nghi hoặc.

Tô Vân Khanh lại nói: "Nhâm Thân sư huynh đã về chưa?"

Câu này vừa thốt ra, sắc mặt đám kiếm phó lập tức trở nên cổ quái vô cùng, nhưng ngó nhau một lượt, chung quy vẫn không ai dám nói thẳng.

Tô Vân Khanh nhìn sắc mặt từng người, trong lòng thầm cười — quả nhiên, kiếm tu đúng là chẳng giấu được chuyện gì. Sau này nếu bị bắt đem ra tra khảo, không cần khai, hỏi vài câu là đủ hiểu.

Nhưng bề ngoài, Tô Vân Khanh vẫn giữ bộ dạng có phần ưu sầu, nghiêm trang nói: "Các sư huynh có gì cứ nói, ta chịu được."

Đám kiếm phó càng thêm im lặng.

Tô Vân Khanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ rõ ràng là không nói thì ta không đi đâu cả.

Mấy người kia thấy tình hình sắp thành rắc rối, lại không ai dám lên thông báo cho Tiêu Tế, chỉ có thể tiếp tục đứng đực ra nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Kiếm phó đứng đầu – Giáp Tí, người vốn quen biết với Tô Vân Khanh, đứng ra giải vây cho tình hình đang dần ngượng ngập.

Lúc này, Giáp Tí nhìn Tô Vân Khanh một cái, rồi mở miệng: "Phu nhân muốn tìm sư đệ Nhâm Thân sao?"

Tô Vân Khanh nhìn thần sắc điềm tĩnh của hắn, trong lòng thầm gật đầu: Cuối cùng cũng có người đầu óc không bị gió lùa, có khi sau này dùng được đấy.

Bên ngoài vẫn khẽ chau mày, lộ ra mấy phần u sầu nhàn nhạt, hành lễ với Giáp Tí, nhẹ giọng hỏi: "Giáp Tí sư huynh có biết Nhâm Thân sư huynh hiện đang ở đâu không?"

Giáp Tí "ừm" một tiếng, nói: "Phu nhân đến không đúng lúc rồi. Nhâm Thân sư đệ đã được Tôn thượng phái ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn e là không thể quay về kiếm tông."

Tô Vân Khanh khựng lại trong giây lát, sắc mặt liền lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn buồn bã.

Giáp Tí nhìn sắc mặt cậu, hơi ngừng một chút, rồi lại bổ sung: "Nhâm Thân sư đệ tu vi và đạo tâm đều cao, phu nhân không cần lo lắng. Đợi hắn trở về, ta nhất định sẽ báo cho phu nhân đầu tiên."

Tô Vân Khanh không nói gì, giống như đã chìm hẳn vào một nỗi mất mát rất sâu.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng cụp mi, khẽ đáp: "Được, vậy thì làm phiền Giáp Tí sư huynh."

Giáp Tí gật đầu, lại nói: "Trời đã khuya, sương đêm lạnh lẽo, thân thể phu nhân vốn yếu, không nên lưu lại nơi này lâu. Ta đưa phu nhân hồi phủ."

Tô Vân Khanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Ở một nơi không xa, Tiêu Tế đang không nhịn được mà chuẩn bị hiện thân: "......"

*

Tô Vân Khanh được Giáp Tí đưa về tẩm điện, rồi lặng lẽ ngồi một mình trên nhuyễn tháp, lấy không gian giới tử trong nhẫn trữ vật ra, khẽ nắm trong tay mà vu.ốt ve.

Vu.ốt ve một lúc, hàng mi dài khẽ run, vành mắt hơi đỏ lên, môi mím lại, sắc mặt vừa bất lực lại mang theo mấy phần buồn bã.

Trong bóng tối, Tiêu Tế đã lặng lẽ theo đến, trông thấy Tô Vân Khanh đang vuốt không gian giới tử, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác an ủi... lẫn chua xót.

Cuối cùng, y nhắm mắt, trầm mặc giây lát, cố nén tất cả tâm tư xuống, hóa thành một luồng sáng, biến mất khỏi điện.

Gần như cùng lúc đó, Tô Vân Khanh khẽ ngẩng đầu lên như có cảm ứng.

Ánh mắt hơi chuyển, cậu mỉm cười.

Quả nhiên, nam nhân mà ta để mắt đến... cũng không đến nỗi quá ngốc. Biết vào lúc này nên lo chuyện chính sự, cũng coi như không phụ lòng ta.

Rèn luyện Thần Khuyết mới là đại sự hàng đầu, còn yêu đương ấy à... để sau rồi nói cũng chưa muộn.

Tiêu Tế đã rời đi, Tô Vân Khanh cũng chẳng rảnh rỗi mà ngồi yên. Cậu lập tức lấy ra một ngọc điệp truyền tin cho Tô Vân Lam.

Truyền xong tin, Tô Vân Khanh không còn vướng bận gì nữa, liền triệu hồi ra Tiểu Hỏa Diễm, để nó hộ vệ quanh thân, còn mình thì bắt đầu nhập định tu luyện.

Nhân lúc hệ thống thương thành vẫn còn có thể sử dụng, trước đó Tô Vân Khanh đã một hơi dùng hết điểm hảo cảm của Tiêu Tế để mua về đủ loại công pháp bí tịch và đan dược thượng phẩm.

Còn về những đạo cụ do thương thành cung cấp, cậu lại không mua thêm một món nào.

Bởi vì Tô Vân Khanh biết, đạo cụ thì Chủ Thần có thể thu hồi bất cứ lúc nào, nhưng công pháp đã đọc, đan dược đã nuốt, há còn thu hồi được nữa?

Mà trước khi mọi thứ thay đổi, cậu cần tận dụng từng chút một để đẩy tu vi bản thân lên cao nhất có thể.

Trước đó trong bí cảnh, Tô Vân Khanh đã từng dùng Siêu Cấp Thăng Long Đan ép cảnh giới bản thân lên đến Hóa Thần kỳ.

Giờ thì cảnh giới tuy đã rơi xuống Kim Đan kỳ, nhưng cũng có nghĩa là—từ Kim Đan lên Hóa Thần, về sau sẽ không còn bất kỳ bình cảnh nào ngăn cản cậu nữa.

Khó khăn duy nhất còn lại, chính là Lục Cửu Thiên Kiếp khi đột phá từ Kim Đan lên Nguyên Anh.

May mà Tô Vân Khanh có cơ duyên tiên nhân hộ thân, không lo say vì tiên tửu, chỉ là thân thể này vẫn còn quá yếu—phải dùng Tam Muội Chân Hỏa để rèn luyện cho cứng cáp hơn mới được.

Thời gian... tất cả đều cần thời gian.

Giờ phút này, điều Tô Vân Khanh mong mỏi nhất chính là: Chủ Thần bên kia đừng phát hiện quá sớm.

Cũng hy vọng vị phu quân thân yêu đừng ngốc nữa—lộ thân phận sớm chẳng phải tốt lắm sao? Như thế cậu có thể dễ dàng dựa vào song tu để lên đỉnh cao nhân sinh rồi.

Tuy rằng cậu cũng có chí hướng và lý tưởng của riêng mình, nhưng nếu có thể nằm mà tu vi vẫn lên như diều gặp gió, thì ai lại muốn ngồi một chỗ mà khổ tu chứ?

*

Hôm sau, Tô Vân Lam—đã biết Tô Vân Khanh dung hợp được cơ duyên tiên nhân—bí mật chạy tới, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ ngạc nhiên.

Còn Tiêu Tế, lần này không hề xuất hiện.

Việc Tiêu Tế không đến khiến Tô Vân Khanh hơi bất ngờ, nhưng cũng thấy yên tâm hơn—đàn ông có chí tiến thủ, biết phân rõ nặng nhẹ, mới xứng đáng để cậu tốn công bày mưu tính kế như vậy.

Nghĩ vậy, tâm trạng Tô Vân Khanh liền tốt hơn vài phần. Cậu đích thân pha trà mời Tô Vân Lam, đuổi lui đám kiếm phó canh giữ xung quanh, sau đó mới lặng lẽ lấy ra không gian giới tử chứa chuột tìm bảo và các yêu thú khác.

Sau khi giải thích cho Tô Vân Lam về công dụng của không gian giới tử, Tô Vân Lam lập tức vô cùng kinh ngạc.

Thế nhưng lúc này, Tô Vân Khanh lại chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận cùng Tô Vân Lam phân tích rõ lợi hại của việc cậu nhận được cơ duyên tiên nhân.

"Hiện giờ đệ mới chỉ là tu vi Kim Đan kỳ, trong tu chân giới cường giả như mây, kẻ mạnh nào cũng có thể tiện tay bóp chết đệ như bóp chết một con kiến. Tuy nay đệ đang ở Kiếm Tông, lại có phu quân che chở, tạm thời không cần lo nghĩ. Nhưng còn Tô gia thì sao?"

"Chỉ e vì chút cơ duyên này trên người đệ, sẽ có không ít cao thủ tìm đến ca, hoặc lợi dụng Tô gia để uy hiếp đệ và phu quân."

Nghe vậy, tim Tô Vân Lam không khỏi khựng lại, chân mày cũng khẽ chau.

Thấy thần sắc của ca ca, Tô Vân Khanh biết hắn đã hiểu được tình hình, liền nhẹ giọng hỏi tiếp:
"Ca, trong nhà hiện có bao nhiêu cao thủ từng lập khế ước sinh tử, lại có thể tín nhiệm được?"

Tô Vân Lam trầm mặc một thoáng, rồi đáp: "Chỉ có ba người."

Tô Vân Khanh không ngờ lại ít đến vậy, giữa mày thoáng hiện nét lo lắng, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, điềm đạm nói: "Vậy thì đến lúc đó, chỉ cần để ba người này biết đến sự tồn tại của giới chỉ không gian là được."

Tô Vân Lam khẽ gật đầu: "Được."

Lúc này, Tô Vân Khanh lại tiếp lời: "Ca đến gấp, e rằng chưa kịp chuẩn bị chu toàn. Đệ tạm thời giao quyền khống chế giới chỉ không gian cho ca. Sau khi trở về, hãy để chuột tìm bảo hỗ trợ ca xử lý các vấn đề liên quan vật tư, linh thạch, bảo vật bên trong. Còn những người đi theo, ca cứ tùy cơ ứng biến. Trong vòng mười ngày, nhất định phải âm thầm chuyển dời toàn bộ sản nghiệp và căn cơ trọng yếu của Tô gia."

Nghe lời ấy, Tô Vân Lam biết đệ đệ đã vì Tô gia tính toán chu toàn như vậy, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp, an tâm hơn nhiều.

Suy nghĩ một thoáng, Tô Vân Lam định hỏi Tô Vân Khanh xem cậu có dự tính gì cho bản thân sau này. Nào ngờ, đúng lúc ấy, Tô Vân Khanh lại lấy ra một vật, khiến Tô Vân Lam quên bẵng câu hỏi vừa đến miệng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Chính là sáu cây Dung Linh Thảo!

"Ca ca, huynh hãy tìm một luyện đan sư đáng tin, sớm đem mấy cây Dung Linh Thảo này luyện hóa mà dùng. Chờ huynh thành đơn linh căn, e rằng tốc độ bước vào Hóa Thần kỳ cũng sẽ nhanh hơn không ít. Đến khi ấy, cũng đỡ bị chuyện này cản trở tiến cảnh."

Tô Vân Lam quả quyết lắc đầu: "Những thứ khác thì thôi, nhưng Dung Linh Thảo này, ta không thể nhận."

Tô Vân Khanh dường như sớm đoán được phản ứng của ca ca, chỉ khẽ mỉm cười, rồi giơ tay lên.

Chỉ thấy từ lòng bàn tay cậu, một làn sương mù xanh nhạt mang theo khí lạnh băng thấu dâng lên, từng chút từng chút tụ lại, cuối cùng kết thành một mảnh băng tinh trong suốt như ngọc.

Tô Vân Lam kinh hãi: "Đệ đã trở thành đơn linh căn rồi?!"

Tô Vân Khanh mỉm cười, khí tức trong tay lại một lần nữa chuyển đổi.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ—năm loại linh lực lần lượt hiển hiện, luân chuyển hài hòa trong lòng bàn tay Tô Vân Khanh, ánh sáng giao thoa, rực rỡ vô cùng.

Tô Vân Lam càng thêm khiếp động. Chuyện tẩy linh căn, hắn cũng từng nghe nói đến, nhưng chỉ nghe người ta nói có thể tẩy thành đơn linh căn, nào ngờ... lại có thể tẩy ra nhiều loại đơn linh căn, còn có thể vận dụng luân chuyển như này?!

Tô Vân Khanh thu liễm khí tức trong tay, khẽ mỉm cười giải thích: "Thật ra trong thân thể người phàm nào cũng đều có Ngũ Hành chi lực, chỉ là mạnh yếu không đồng đều. Nhưng tiên nhân tiên thể, từ khi sinh ra đã đầy đủ ngũ hành, bởi vậy mới có thể dời non lấp biển, sáng tạo vạn vật. Đây cũng chính là cơ duyên lớn lao của tiên nhân. Sau này có thời gian rảnh, đệ sẽ từ từ kể rõ cho ca."

Tô Vân Lam hoàn hồn lại, mừng rỡ không thôi: "Hóa ra tiên duyên lại huyền diệu đến vậy, chẳng trách bao người tranh nhau cầu lấy!"

Tô Vân Khanh mỉm cười: "Thế nên, ca ca—Dung Linh Thảo này, ca vẫn nên nhận lấy."

Tô Vân Lam thoáng sững người, rồi không từ chối thêm nữa, lập tức đưa tay thu lấy Dung Linh Thảo, miệng liên tục nói: "Được! Ca nhận, ca nhận! Có lẽ vận số Tô gia ta vẫn chưa đến lúc tuyệt. Nếu phụ thân biết được, nhất định sẽ mừng rỡ không thôi."

*

Hai huynh đệ trò chuyện vui vẻ suốt mấy canh giờ, mãi đến khi thấy sắc mặt Tô Vân Khanh lộ vẻ mỏi mệt, Tô Vân Lam mới giật mình tỉnh ngộ, mang theo đôi chút không nỡ mà cáo từ ra về.

Tiễn ca ca rời đi, trong lòng Tô Vân Khanh như trút được tảng đá lớn, cả người cũng nhẹ nhõm, tâm trí sáng sủa hơn hẳn.

Nghĩ đến một việc khác, cậu liền gọi Tiểu Hỏa Diễm ra canh giữ hộ pháp cho mình.

Còn bản thân thì ngồi xếp bằng, điều tức nội tức, tiến vào thức hải—nội quan.

Hệ thống vẫn đang ngủ say.

Lần này, sau khi tìm thấy hệ thống, Tô Vân Khanh không còn chỉ đơn giản là quan sát như trước, mà bắt đầu cẩn thận ghi lại những chữ vàng huyền ảo đang trôi nổi quanh thân hệ thống, rồi đem so sánh đối chiếu với những thần văn còn sót lại mờ nhạt trong ký ức của Phong Minh Ngọc, thử tìm cách dung hợp hai bên...

Cậu dự định sẽ từ từ giải mã ý nghĩa chân thật ẩn giấu trong những thần văn ấy.

Trong thần văn ẩn chứa diệu lý sáng tạo vạn vật, nếu có thể giải được, chẳng khác nào nắm trong tay át chủ bài để khắc chế Chủ Thần.

Hơn nữa, trong lòng Tô Vân Khanh vẫn luôn có một suy đoán mơ hồ — đó là: Yêu Vương, Ma Tôn, cùng đám người Vạn Sĩ Tung, liệu có khả năng... cũng mang trên người những thần văn như vậy?

Nếu không, bọn họ sao có thể dễ dàng trỗi dậy trên đại lục Vân Châu — nơi linh khí đã sớm cạn kiệt?

Chẳng những thế, trong hệ thống Chủ Thần từng cung cấp một món dị bảo gọi là "Trừ Chướng Nhãn", có năng lực nhìn thấu mọi loại công pháp. Nhưng lúc trước, khi Tô Vân Khanh dùng mắt ấy quan sát Tiêu Tế, lại chẳng thấy gì nổi bật.

Nay nghĩ lại, rất có thể là vì những công pháp cao cấp mà Trừ Chướng Nhãn nhận diện được đều do Chủ Thần ban ra, nên mới nhìn thấu được. Còn những công pháp cấp thấp, vì độ phức tạp thấp hơn, cũng dễ dàng bị vạch trần.

Dĩ nhiên, những điều này, về sau còn cần thời gian chậm rãi nghiệm chứng.

Tô Vân Khanh và Tiêu Tế từng song tu vài lần, song cậu không hề phát hiện bất cứ sinh vật đặc biệt nào dạng như hệ thống quanh thân Tiêu Tế, cũng chẳng thấy có thần văn xuất hiện. Không rõ là do Tiêu Tế đặc biệt, hay là vì Chủ Thần lo đánh rắn động cỏ mà cố ý che giấu.

Bất kể ra sao, việc Tiêu Tế trên người không có mấy thứ đó, ngược lại là chuyện tốt.

Còn nếu đám Yêu Vương thực sự có...

Sắp có trò hay để xem rồi.

Tô Vân Khanh tin rằng, những người kia không hoàn toàn là con rối trong tay Chủ Thần, mà là những thiên tài được Chủ Thần ngấm ngầm lựa chọn, đẩy lên con đường đã được bày sẵn, bị điều khiển mà không hay biết.

Nếu một ngày kia có thể chứng minh rằng tất cả chỉ là do Chủ Thần đứng sau giật dây... e rằng, những kẻ ấy sẽ phản kháng còn dữ dội hơn cả cậu.

Nghĩ đến đây, khóe môi Tô Vân Khanh khẽ cong, hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt. Ánh mắt nhìn về phía những thần văn, trong đáy mắt đã mang theo sự sắc bén kiên định hiếm thấy.

Thần văn vốn huyền diệu vô biên, nhưng lại có chút đạo lý "thông một suy mười". Khi Tô Vân Khanh vất vả giải được mấy phần ban đầu, thì những văn tự về sau liền như nước chảy mây trôi, dần dần hiện rõ nghĩa lý.

Không lâu sau, Tô Vân Khanh đã giải được bảy tám phần thần văn phủ trên thân hệ thống.

Trong lòng dâng lên một tia hưng phấn khó che giấu.

Mà Tô Vân Khanh xưa nay là người ưa hành động thực tế.

Giải mã, chỉ là bước đầu. Mô phỏng, tái tạo thần văn, là bước thứ hai. Bước thứ ba – cũng là bước quan trọng nhất – chính là vận dụng lực tạo hóa, tự mình vẽ nên thần văn có thể đối kháng với Chủ Thần.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Tô Vân Khanh khẽ động, một luồng ánh sáng màu vàng kim lặng lẽ ngưng tụ nơi đầu ngón, như ánh mặt trời rọi xuống trần thế, linh khí tràn đầy, sáng lấp lánh.

Sau đó, Tô Vân Khanh bắt đầu chậm rãi hồi tưởng những thần văn từng thấy trên thân hệ thống, nhớ kỹ từng nét từng dấu, rồi tỉ mỉ mô phỏng, khắc vẽ từng đường từng nét.

Lần đầu tiên, Tô Vân Khanh quyết định viết một chữ: Chữ "Hà" 

Trước tiên khi giải mã, Tô Vân Khanh cũng không cảm thấy quá khó khăn. Thế nhưng khi thật sự bắt tay vẽ ra thần văn, cậu lập tức cảm nhận được — đầu ngón tay như trĩu nặng bởi ngàn cân đá tảng, mỗi một chút cử động đều cực kỳ chậm chạp, khó khăn vô cùng.

Đồng thời, thiên đạo bản nguyên của Phong Minh Ngọc cũng đang bị tiêu hao điên cuồng, từng hồi, từng hồi rung động dữ dội.

Thế nhưng — nét đầu tiên đã hạ xuống rồi.

Tô Vân Khanh sao có thể buông tay vào lúc này? Nếu lúc này buông bỏ, chẳng những công sức trước đó thành tro bụi, mà lượng thiên đạo bản nguyên đã tiêu tán kia cũng không thể nào thu hồi được.

Chỉ có thể tiếp tục.

Nét thứ hai.

Nét thứ ba.

Mỗi nét như khắc vào linh hồn.

Tiến độ cực kỳ chậm chạp, mà hình thể thần thức do Tô Vân Khanh ngưng tụ ra cũng bắt đầu khẽ run rẩy từng chút một.

Bên ngoài, thân thể Tô Vân Khanh ngồi yên bất động, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi nóng đầm đìa như vừa bước ra từ giữa biển lửa, toàn thân toát lên hơi thở tiêu hao cực hạn.

Thiên đạo bản nguyên vẫn đang bị rút đi với tốc độ đáng sợ, như một dòng lũ trút thẳng xuống vực sâu, không cách nào ngăn lại.

Đến cuối cùng, Tô Vân Khanh đã hoàn toàn đánh cược tất cả.

Cậu rất rõ ràng — nếu lần này thất bại, e rằng sẽ không còn lần thứ hai.

Không khỏi lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì chính mình quá vội vã, liều lĩnh bước vào bước này.

Nhưng đến nước này rồi... sao có thể quay đầu?

Tô Vân Khanh cắn chặt răng, mang theo một cỗ ý chí sắt đá chưa từng có, tiếp tục vẽ xuống, từng nét, từng nét.

Cuối cùng——

Thần văn màu vàng lặng lẽ lơ lửng trước mặt Tô Vân Khanh. Cậu đã hoàn tất hết thảy các nét bút trước đó, chỉ còn lại một nét cuối cùng.

Chỉ là, nét móc uốn cong ấy, như mang theo ngàn cân sức nặng —

Khi Tô Vân Khanh dốc hết toàn lực, vẽ xong nét móc cuối cùng kia —

Bất chợt, thần văn trước mắt đột nhiên kim quang đại thịnh, như có sinh mệnh mà bừng sáng rực rỡ!

Ngay sau đó, thần văn ấy bỗng hóa thành một con sông lớn cuồn cuộn, rộng rãi vô biên, từ hư không ào ạt tràn về phía Tô Vân Khanh!

Năng lượng thủy hệ dâng trào dữ dội, trong khoảnh khắc liền tràn ngập toàn thân Tô Vân Khanh.

Cơ thể vốn đã suy nhược của Tô Vân Khanh làm sao chịu nổi cỗ năng lượng khổng lồ ấy — cậu chợt mở bừng mắt, rồi phun ra một ngụm máu tươi!

Ngay giây tiếp theo, còn chưa kịp từ trong kinh hãi, vui mừng lấy lại tinh thần, một luồng khí tức quen thuộc đã đột ngột bao phủ lấy cậu— khí lạnh như tuyết phủ trên đỉnh núi cao, nhưng lại ẩn chứa dịu dàng ôn hòa, lạnh mà không hờ hững.

Một bàn tay đưa tới, vững vàng đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của Tô Vân Khanh, nhẹ nhàng ôm trọn cậu vào lòng.

Tô Vân Khanh: "?"

Trong khoảnh khắc bàng hoàng, Tô Vân Khanh chớp mắt nhìn lại, liền đối diện với đôi mắt thâm sâu mang theo nhẫn nhịn và đau lòng của Tiêu Tế.

Sững sờ một thoáng, Tô Vân Khanh còn chưa kịp mở miệng, liền cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh ngọt quen thuộc, chỉ đành khẽ nhíu mày, cố nén xuống.

Tiêu Tế thấy vậy, sắc mặt càng thêm trầm trọng, ôm chặt lấy Tô Vân Khanh hơn, đồng thời một dòng linh lực hùng hậu mà ôn hòa liền từ lòng bàn tay ấm áp của y không ngừng rót vào cơ thể Tô Vân Khanh...

Lúc này, ánh mắt Tiêu Tế sâu thẳm nhìn Tô Vân Khanh, dường như đã kìm nén từ lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, giọng khàn khàn trầm xuống: "Thân thể em yếu như vậy, vì sao còn tự ý tu luyện?"

Tô Vân Khanh nhìn đôi mắt khẽ ửng đỏ của Tiêu Tế, trong lòng dâng lên chút bất đắc dĩ, trầm mặc một hồi, rồi lặng lẽ đưa tay lên, khẽ vuốt mi tâm đang nhíu chặt của hắn, giọng nhẹ nhàng:
"Phu quân, em chỉ muốn sớm kết anh, chữa khỏi bệnh, không trở thành gánh nặng cho chàng."

Lời nói dịu dàng mà khéo léo, mềm mại đến tận xương, nhưng không hề vượt quá giới hạn.

Ánh mắt Tiêu Tế thâm trầm, cứ nhìn chăm chú đôi môi mỏng nhuốm máu và đôi mắt ấm áp kia, hồi lâu không nói một lời. Cuối cùng, hắn như hạ quyết tâm, giọng trầm xuống: "Nếu thật sự là vậy... thì có một cách tốt hơn."

Tô Vân Khanh trong lòng khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mà trấn tĩnh: "Phu quân cứ nói."

Yết hầu Tiêu Tế khẽ chuyển động, rồi cúi đầu siết chặt vòng eo mảnh mai trong lòng, trong khoảnh khắc Tô Vân Khanh còn chưa phản ứng kịp, đôi mắt vừa mở to, còn chưa kịp né tránh, thì y đã mang theo một chút giận dữ bị đè nén, mạnh mẽ cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng đang nhuộm máu ấy.

"Song tu."

Ngay giây sau, thần thức mạnh mẽ của Tiêu Tế liền theo nụ hôn nóng bỏng đầy bá đạo ấy mà cuộn trào tiến vào thức hải của Tô Vân Khanh.

Khế ước đạo lữ cộng hưởng!

Trong đầu Tô Vân Khanh như có tiếng ong ong nổ vang, cả người mềm nhũn, bị ép buộc cộng hưởng cùng Tiêu Tế.

Tình cảm như dòng lũ cuồn cuộn tuôn trào không cách nào ngăn lại. Tô Vân Khanh thầm cười bất lực trong lòng, nghĩ bụng: Quả nhiên vẫn là một tên ngốc si tình.

Thế nhưng trên mặt lại chỉ có thể lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc, vừa phức tạp xen lẫn cảm động, khẽ thở dài một tiếng, rồi chẳng thể khống chế mà chủ động đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Tiêu Tế.

Tiêu Tế cảm nhận được sự chuyển biến từ kháng cự sang thuận theo của Tô Vân Khanh, bao nhiêu cảm xúc kìm nén trong lòng cuối cùng cũng như dung nham vỡ đê, cuồn cuộn bộc phát.

Ngay sau đó, y như mãnh thú vồ mồi, chẳng còn lý trí mà cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mỏng mềm ngọt của Tô Vân Khanh, vừa siết chặt lấy người kia, mạnh mẽ ép sát vào góc giường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.