Một khoảng lặng ngượng ngùng.
Tô Vân Khanh rũ mi trước, khẽ nghiêng đầu né tránh, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tiêu Tế.
Tiêu Tế thấy vậy, đáy mắt thoáng xao động. Nhưng rất nhanh, y như sực nhớ ra điều gì, cũng chỉ lặng lẽ thu tay về.
Nhìn dáng vẻ dè chừng có phần xa cách kia của Tô Vân Khanh, bàn tay giấu trong tay áo rộng của Tiêu Tế bất giác khẽ siết lại.
Một thoáng sau, Tô Vân Khanh mím môi, do dự chốc lát rồi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có phần bất an: "Hôm nay... sao phu quân lại đối với em như vậy?"
Nắm tay trong tay áo của Tiêu Tế siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng y chậm rãi thở ra một hơi, miễn cưỡng đáp: "Thấy em gầy đi... lại nhiều ngày không gặp... nên nhất thời thất thần."
Lý do này, nói ra thật chẳng có sức thuyết phục gì, rõ ràng là viện cớ một cách miễn cưỡng.
Tô Vân Khanh nghe xong chỉ thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Đến nước này rồi, cậu cũng chẳng hiểu Tiêu Tế còn đang cố chấp vì cái gì nữa.
Nhưng nếu Tiêu Tế đã cố không nói, cậu cũng không thể tự tiện vạch trần. Nghĩ ngợi một lát, Tô Vân Khanh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Thì ra là vậy."
Tiếc chữ như vàng.
Cứ xem như là xem ai nhịn được lâu hơn, ai chết chìm trong im lặng trước.
Quả nhiên, sự nhu thuận quá mức cùng vẻ xa cách kia của Tô Vân Khanh khiến Tiêu Tế như bị tra tấn.
Thế nhưng y vẫn cố nén, nén đến tận cùng, rồi rốt cuộc cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dao-lu-benh-nhuoc-cua-kiem-ton-vo-tinh-dao/2724913/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.