Hiện tại đứng trước mặt ban giám khảo chính là Thường Tố.
"Tôi là Thường Tố."
Thường Tố thần sắc trầm ổn, cô đã hoạt động trong ngành điện ảnh nhiều năm, tình huống gì cũng đều gặp qua.
Lần tranh tài này là cô chủ động đề nghị.
Người đại diện muốn ngăn Thường Tố, không cho cô tham gia trận đấu. Cô rõ ràng đã là một đại hoa đán, cùng những thí sinh không có tên tuổi so đấu, có chút mất mặt.
Nhưng Thường Tố thật sự rất muốn diễn Hồ Mạn Quân nhân vật này, cô kiên trì muốn tham gia, không ai có thể ngăn cản quyết định của cô.
Tề Thuật cũng giống như những vị giám khảo khác, bọn họ dùng tâm tình bình tĩnh đối đãi, coi Thường Tố thành một thí sinh bình thường.
Thường Tố danh khí lớn, cho dù cô ấy đã từng đạt qua ngôi vị Ảnh hậu, tranh tài nhất định phải bảo trì công bằng.
Tề Thuật mỉm cười: "Thường Tố, chúng ta tới nhìn một chút ảnh của cô."
Trên màn hình xuất hiện một tấm hình. Thường Tố đứng ở nơi đó, cô ấy giương mắt, ánh mắt hơi rũ xuống, giống như đang rơi vào nơi xa xăm.
Trong ánh mắt tràn đầy cô đơn, niềm thương nhớ, kiên cường... Đủ loại cảm xúc, rất phức tạp. Cô tựa hồ chính là hoá thân của đại hoàng hậu kia.
Trong phòng đánh giá lập tức yên tĩnh một lát.
Tô Tịch mở miệng trước: "Quá hoàn mỹ." Anh ta không biết phải biểu đạt gì.
Tề Thuật nói: "Cảm xúc rất phong phú, nếu như tôi là một người xem, tuyệt đối sẽ đi xem bộ phim này."
Ngay cả người bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/1596288/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.