Khi trở về kinh Nam Hải của Lăng quốc, việc đầu tiên ta và Lăng Thanh Vân làm là đi tìm Hồng Trọng thật để tìm hiểu phương pháp gieo trồng và tập tính của hoa kính.
Tin tức nửa tốt nửa xấu. Tin tốt là Hồng Trọng quả thực biết câu trả lời, nàng ta dùng thủ ngữ nói rằng cần thu thập nước suối từ các nguồn nước giống như trên đảo Lưu Tiên. Tin xấu là nó rất phiền phức và khó chăm sóc, muốn cây ra hoa nhanh thì mấy tháng, chậm thì mấy năm.
Thôi được, đậu phụ nóng hổi không thể ăn vội. Lăng Thanh Vân quyết định coi việc trồng hoa kính là nhiệm vụ bí mật và giao cho Hồng Trọng. Sau đó, nhịp sống của bọn ta lại trở về bình thường.
Nhìn thấy tường thành xanh và mái ngói đen của cung điện từ xa, ta cảm thấy trong lòng ấm áp hơn đôi chút. Những ngày qua chúng ta đã trải qua không ít khó khăn, bây giờ càng "vô đoan cánh độ Tang Càn thủy; khước vọng Tinh Châu thị cố hương (1)".
(1) Trích bài "Độ Tang Càn" trong cuốn Tập Thơ Đường Tống Tuyển Dịch, có nghĩa: Bỗng dưng lại sang sông Tang Càn; ngoảnh nhìn Tinh Châu, lại thấy như quê cũ.
Bọn ta vừa vào cung, một đám cung nhân đã được thông báo, chạy ra đón. Người đứng đầu khiến ta hơi kinh hãi.
Ta chưa từng gặp cung nữ này bao giờ, gương mặt hình đào, thân hình đầy đặn kèm thêm một đôi mắt lấp lánh, trông rất xinh đẹp.
Ta nhìn xuống tay của ả ta, làn da mềm mại trắng trẻo, không giống những cung nữ khác thường xuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708169/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.