Ta chẳng có lỗi gì với hắn, ta ở thế giới này đã dốc hết toàn lực, không thẹn với lương tâm.
Đây vốn dĩ không phải thế giới của ta, ta chỉ bị kéo tới, đương nhiên không cần phải hy sinh tính mạng vì một đám nhân vật trong sách, muốn trở về, có gì sai chứ.
Huống hồ, cho dù có ở lại, ta cũng giúp được gì? Với thế cục trước mắt, cùng lắm cũng chỉ thêm một cái xác được chôn thôi.
Lăng Thanh Vân nói rất đúng, chết một người là đủ, tại sao phải kéo theo hai.
...
Ta vừa quay lại kinh Nam Hải, vừa nhấn đi nhấn lại lý do thoái thác của mình.
Ta biết, những ý niệm này rất có đạo lý.
Nhưng nếu đã có đạo lý như vậy, thì tại sao ta lại phải nhấn đi nhấn lại, chính ta cũng không biết.
Bất luận thế nào, ta vẫn mơ mơ màng màng đến hoàng cung Nam Hải, bước lên Vô Nhai các.
Trông qua cánh cửa sổ duy nhất, phố xá Lăng thị hiện tại cực kỳ tiêu điều, bởi vì ôn dịch và chiến tranh, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, lá cờ trước tiệm rượu đã bạc màu, ỉu xìu rũ gần xuống đất.
Ta thở dài thật sâu.
Ta chung quy vẫn là kẻ sắp đi, hồng thủy ngập trời, liên quan gì tới ta chứ.
Nghĩ vậy, ta mở mật thất ra.
Giữa lúc chiến tranh loạn lạc, chẳng còn ai chăm sóc cho hoa kính, chúng chỉ ngâm mình trong nước. Khoảnh khắc bước vào mật thất, trong lòng ta ôm đầy thấp thỏm.
Nhưng cuối cùng lại có chút kinh ngạc, mật thất mở ra, tưởng chừng như nuôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708217/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.