Ta vừa biết được bí mật động trời, liền cấp tốc trở về tiền tuyến, định báo cho Lăng Thanh Vân biết.
Nhưng, chưa kịp đến cửa Hiệp Thủy, đã trông thấy cảnh tượng binh mã nhốn nháo.
Chân tay bị chém rơi đầy đất, nước sông nhuốm màu đỏ, một tháng nay ta đã nhìn thấy vô số cảnh tượng như vậy, nhưng vẫn hãi hùng khiếp vía, chưa thể quen nổi.
Ta chặn mấy bại binh mặc giáp Lăng quốc lại, vội vàng hỏi: "Sao lại thế này? Quốc chủ đâu?"
"Cửa Hiệp Thủy thất... Thất thủ!" Vẻ mặt binh sĩ thê lương.
"Quốc chủ, Quốc chủ... Bị người Dạ bao vây... Bắt rồi..." Một người khác nói.
Đầu óc ta ong ong, bị Dạ tộc bắt làm tù binh rồi? Vết xe đổ của Giang Hữu An hiện lên trong đầu ta, ta không dám tưởng tượng, nếu nhìn thấy đầu Lăng Thanh Vân treo trên đỉnh ngọn giáo thì sẽ thế nào.
"Lăng phu nhân, người, người mau chạy đi... Để muộn sẽ không kịp..."
Bọn lính đào ngũ bỏ chạy, ta cưỡi ngựa, đứng giữa dòng nước ngược, giống như hòn đá bị thủy triều vỗ vào.
Ngươi nói ta sợ sao, đương nhiên là ta sợ.
Nhưng ta biết, nếu ta rút lui, trên đời này sẽ không còn ai có thể cứu hắn nữa.
Xích anh bay vòng vòng, ta nhặt bầu rượu bên cạnh một cỗ thi thể lên, bên trong vẫn còn thừa nửa bầu, rồi đổ òng ọc xuống cổ họng.
Từ bỏ gà phết nước khoai tây, từ bỏ chocolate Dove, bỏ cả việc trở về thế giới hiện đại.
Cả đời ta cẩn thận kín đáo, kiêng dè hậu quả.
Nhưng hiện tại, ta quyết định, phải phá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708218/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.