Tống Thời Hạ đói bụng nên tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra cô đã thấy mặt trời bên ngoài lên cao, không biết là buổi chiều hay tối rồi.
Cô vừa mới vươn một chân ra thì lập tức hít sâu một hơi.
Nói thế nào nhỉ, điều mà cô mong chờ hơi cao, nghĩ là Quý Duy Thanh sẽ biết một chút ít về hôn hít nên sẽ dễ dạy mới đúng.
Trải nghiệm thực tế lại giống như sự khác biệt của bài thi đại học và báo cáo chuyên ngành của giáo sư Quý vậy.
Không phải thân thể giáo sư Quý không ổn, tối hôm qua cô sờ soạng cơ bụng của anh, rất rắn chắc.
Phần cứng của giáo sư Quý thuộc loại cao cấp, ngặt nỗi lại là tay mơ gà mờ, chuyên gài hàng đồng đội.
Tống Thời Hạ phải gánh hậu quả vì sự ngây thơ của mình.
Cô nên làm từng bước một chứ không phải đầu óc nóng trong phút chốc như thế.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự làm từng bước một thì tầm này sang năm cô cũng chưa ăn được thịt Đường Tăng.
Xem như đau dài không bằng đau ngắn vậy.
Tống Thời Hạ chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như vậy.
Cô duỗi chân ra lần nữa, cuối cùng cũng quen với cảm giác khó chịu đó, lúc này mới xỏ dép lê.
Quý Duy Thanh đẩy cửa ra.
“Em dậy rồi à?”
Tống Thời Hạ giật mình, động tác lùi lại khiến cô đau đến nhe răng há miệng.
Cô chân thành đề nghị:
“Em cảm thấy anh nên học thêm nhiều sách ngoại khóa hơn, lần sau khi phụ đạo cho em mới có tiến bộ được.”
Quý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/2410852/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.