Chuyển đồ vào nhà xong, Tống Thời Hạ ra sân sau, trông thấy hai nhóc con nhà mình đang nghịch cỏ cùng mấy đứa cháu.
“Mẹ, đây là Dương Dương và Nguyên Nguyên, Dương Dương là anh, Nguyên Nguyên là em.”
Hai nhóc con đồng thanh chào: “Cháu chào bà ngoại.”
Giọng trẻ con non nớt đáng yêu khiến trái tim bà Tống mềm nhũn.
DTV
“Bé ngoan, ở nhà bà ngoại không có kẹo rồi, đợi chút cho hai đứa ăn đùi gà nhé.”
“Khụ khụ.”
Ông Tống khiêng cuốc đi vào, cố tình hắng giọng thật to.
Tống Thời Hạ lại giới thiệu: “Còn đây là ông ngoại.”
Hai cậu nhóc lại ngoan ngoãn chào.
“Cháu chào ông ngoại.”
“Ờ, ngoan quá, bọn nhỏ trong thành phố trông thật là trắng trẻo.”
Tống Thời Hạ đã từng nói qua về thân thế hai nhóc với cha mẹ mình.
Ông bà Tống đều rất thích hai đứa nhỏ, muốn ôm nhưng lại sợ tay chân mình thô kệch, làm đau đám nhỏ mềm mụp non nớt này.
Tống Đông Đông bĩu môi, hai tên nhóc này chưa chào mình đâu.
Tống Thời Hạ lại nói: “Anh lớn đang ngồi xổm góc tường bên kia là cậu các con.”
Hai đứa nhóc đều nghiêng đầu, nghi hoặc chỉ vào Tống Thu Sinh: “Cậu đây cơ mà.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:
“Đấy là anh của mẹ, còn đằng kia là em mẹ, cả hai đều là cậu các con, các con gọi là cậu lớn với cậu út cho dễ phân biệt.”
“Cháu chào cậu út.”
Tống Đông Đông đỏ mặt ngượng ngùng, ngón chân di di xuống đất.
“Chào hai cháu.”
Bà Tống nghe nói con cháu về nên đã nhanh tay bắt gà làm thịt, đôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/2411138/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.