Tống Thời Hạ liếc nhìn anh rể, thấy anh ấy và bà Tôn mẹ anh ấy đều không có ý phản đối, xem ra chị cô cũng có tiếng nói ở nhà chồng.
Tôn Quốc Cường là người hiền lành chất phác, người hiền lành thường ngại phiền toái, nhưng ưu điểm của anh ấy chính là biết nghe lời phải.
Trước khi kết hôn, anh ấy chịu nghe lời mẹ, sau khi kết hôn thì nghe lời vợ.
Trừ bỏ một đôi lần đặc biệt cố chấp và không muốn linh hoạt lấy lòng lãnh đạo, mà lần này, người hiền lành như thế cũng bị chọc giận đến không ngại dùng pháp luật xử lý cả ‘người thân’.
Tống Thu Sinh xách ra một lọ rượu:
“Bắt kẻ ác phải chịu trừng phạt mới thật là sảng khoái cả người, yên tâm, em gái nhà mình vận hạnh tốt lắm, nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta thắng kiện.”
Nếu không phải giờ còn đang tết, anh ấy cũng muốn tự tay cho gã vô liêm sỉ kia một bài học nhớ đời.
Tống Thu Sinh thầm nhủ, đợi khi tòa giải quyết xong, phải kiếm người trùm bao tải ông ta, dần cho một trận mới được.
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười bảo:
“Được thôi, hi vọng vận may của em sẽ giúp anh chị thắng vụ này, bắt loại người vô đức kia phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Hành vi của ông ta đã thuộc về loại tội trạng tống tiền rồi, chắc chắn phải vào bóc lịch vài năm.”
Bà Tôn từ lúc ngồi xuống đã không thể dời mắt khỏi bàn cơm.
Thông gia còn đang nấu thêm món trong bếp, bà cụ buồn bực thầm nghĩ.
Năm trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/2462083/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.