Bên trong xe ngựa, sau khi dỗ dành Đoạn Hinh Ninh, Lâm Thính vén rèm nhìn ra ngoài.
Đoạn đường quay về thành phải đi qua một cánh rừng. Những tán lá xanh tươi đan xen, lọc những tia nắng mặt trời yếu ớt, tạo thành những vệt sáng lốm đốm, khiến người nhìn hoa cả mắt. Nàng đưa tay che trán, giảm bớt sự chói lóa.
Phía sau có tiếng vó ngựa vang lên. Ánh mắt Lâm Thính theo đó di chuyển, trong khi Đoạn Linh khi cưỡi ngựa phải nhìn thẳng về phía trước. Ánh mắt của họ vô tình chạm nhau.
Ánh mắt Đoạn Linh dừng lại trên khuôn mặt Lâm Thính, còn ánh mắt của nàng thì lại dừng ở bên hông hắn.
Khi hắn nhận ra ánh mắt của nàng lại không tự chủ được mà rơi xuống bên hông hắn, Lâm Thính vội rụt đầu lại, buông tấm rèm xuống. Nàng thở dài, xem ra hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Về đến Lâm gia, Lâm Thính ngả lưng xuống giường là đã ngủ vùi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Cưỡi ngựa tiêu hao thể lực, còn nghĩ cách ôm Đoạn Linh lại tiêu hao tâm lực.
Có chuyện gì thì ngày mai hẵng hay.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, trong khuôn viên tường cao của Đoạn gia vẫn tĩnh lặng. Sương sớm đọng lại trên cỏ cây, một vài giọt từ từ chảy xuống theo cành lá, thấm ướt lớp bùn đất đỏ phía dưới, dần dần lan đến rễ cây.
Một chú chim ngũ sắc bay đến đậu trên bệ cửa sổ đang đóng, cúi đầu rỉa lông, rồi dùng mỏ gõ vào bệ cửa. Trong phòng, Đoạn Linh bị tiếng "cốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861937/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.