Đoạn Linh cúi người xuống, cài lại thắt lưng, rồi cầm ấm trà trên bàn rót một ly. Hắn nhấp vài ngụm, dường như muốn uống trà giải rượu. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao, ngươi cũng đâu phải cố ý."
Lâm Thính nheo mắt lại. Nàng cảm thấy lời này của hắn có gì đó bất thường, nhưng không thể nắm bắt được.
Hắn quay đầu nhìn ly trà đang chầm chậm trôi những cánh lá. Ngón tay thon dài v**t v* hoa văn trên vành ly, rồi lại nhìn thẳng vào nàng: "Lâm Thất cô nương, giờ này ngươi không nên ở cùng Lệnh Uẩn sao? Sao lại một mình vào trong khoang thuyền thế này?"
"Ta thấy Hạ Thế tử và Lệnh Uẩn có chuyện muốn nói riêng, nên ta rời lầu thuyền đi dạo một chút." Lâm Thính đáp lời, trong lòng thầm lo lắng không biết kế hoạch của mình đã bị hắn nhìn thấu chưa.
Đoạn Linh sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc. Hắn thấy Hạ Tử Mặc cả ngày quấn quýt bên Đoạn Hinh Ninh, tìm đủ mọi cách để làm nàng vui, giống như một con chó vẫy đuôi lấy lòng chủ, cảm thấy có chút quái dị. Dù Đoạn Hinh Ninh là em ruột, nhưng Đoạn Linh không dành nhiều tình cảm cho nàng. Họ muốn làm gì thì làm, miễn là không để người khác cưỡi lên đầu Đoạn gia là được.
Nghe xong lời Lâm Thính nói, Đoạn Linh vẫn giữ thái độ hòa nhã: "Ngươi quả là người tri kỷ."
Lâm Thính không biết hắn đang khen hay đang châm chọc mình, nàng dứt khoát không nghĩ ngợi nhiều. "Vậy ta không quấy rầy Đoạn đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-cao-h/2861966/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.