🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cũng không biết bây giờ Chu Diệu bọn họ đã đến đâu rồi.

Không có Chu Diệu, giường này có vẻ thật lớn, tùy tiện lăn qua lăn lại đều sẽ không rớt xuống giường. Ôn Duyệt bật quạt điện bên cạnh giường đến mức cao nhất, ôm chăn mỏng, nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.

Ôn Duyệt mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy Chu Diệu mang theo Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tới Thượng Hải, nhưng bởi vì là lần đầu tiên bọn họ tới thành phố, ở bên kia trời xa đất lạ. Sau đó bởi vì chọc tới bọn xã hội đen địa phương và bị bọn chúng bao vây đánh.

Chu Diệu lại là người không chịu thua, tính cách lại quật cường, ngay lập tức liền đánh trả, nhưng đối phương người đông thế mạnh, trong tay còn có vũ khí. Anh bị người ta đánh lén sau đầu, đầu bị đập mạnh ngã trên mặt đất, m.á.u tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài.

Trong chớp mắt dưới thân anh liền tụ thành một vũng m.á.u lớn, Chu Diệu nằm bên trong vũng máu, sống c.h.ế.t không rõ.

Ôn Duyệt trực tiếp bị doạ tỉnh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

 

Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ còn chưa sáng, cô chậm rãi thở ra một hơi: Còn may, đó chỉ là mơ.

Khẳng định là cô quá lo lắng, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó. Chu Diệu tuy rằng tính tình kém một chút, có hơi bướng bỉnh, nhưng đầu óc vẫn rất thông minh, hẳn là không có khả năng xảy ra tình huống giống như trong mơ.

……

“Duyệt Duyệt, sao hôm nay tớ cảm thấy cậu có vẻ thất thần vậy?” Vừa mới xong tiết tự học buổi sáng, trong giờ giải lao, Lý Niệm Thu buông sách giáo khoa trong tay xuống, quay đầu đánh giá từ trên xuống dưới người bạn tốt đã mất tinh thần từ sáng sớm: “Có phải thân thể của cậu không thoải mái hay không?”

Hỏi hai lần Ôn Duyệt cũng chưa phản ứng, Lý Niệm Thu càng nghi hoặc, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: “Duyệt Duyệt?”

 

Ôn Duyệt lúc này mới hoàn hồn, mờ mịt mà “a” một tiếng: “Làm sao vậy?”

Lý Niệm Thu nhướng mày: “Ngẩn người gì thế, nói chuyện với cậu mà không thấy phản ứng gì cả.”

“Cũng không có gì, tớ là đang nghĩ chiều nay Chu Diệu bọn họ có lẽ đã đến Thượng Hải rồi.” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, giọng điệu lo âu, đáy mắt hiện lên lo lắng.

Lý Niệm Thu nháy mắt liền hiểu rõ, cười cười: “Lo lắng hả?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Có một chút.”

“Không phải bọn họ chỉ đi Thượng Hải dạo thôi sao, không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi.” Lý Niệm Thu trấn an cô, “Người đàn ông của cậu rất thông minh.”

Ôn Duyệt nhíu mày: “Nhưng tính tình của anh ấy quá nóng nảy, tớ lo lắng anh ấy sẽ xảy ra xung đột với người khác.”

Lý Niệm Thu cười cười: “Cậu chờ lúc anh ấy gọi điện thoại trở về, cậu lại dặn dò anh ấy hai câu.”

Ôn Duyệt gật gật đầu: “Tớ cũng nghĩ như vậy.”

Thấy Ôn Duyệt vẫn là vẻ mặt lo lắng, Lý Niệm Thu khẽ lắc đầu, cười nói: “Cậu và người đàn ông của cậu tình cảm thật tốt, lúc này chỉ mới tách ra mấy ngày liền nhớ như vậy, thế chờ cậu thi vào đại học thì làm sao bây giờ?”

Ôn Duyệt buột miệng thốt ra: “Tớ có thể thi vào đại học Thượng Hải..... “

Lý Niệm Thu nhướng mày: “Cảm tình của vợ chồng son các cậu đúng thật là sâu đậm, thích anh ấy như vậy sao? Bất quá Chu Diệu đối với cậu tốt như vậy, cậu thích anh ấy cũng bình thường.”

Mặt của Ôn Duyệt liền có chút đỏ, lắp bắp: “Cái gì mà thích, tớ chính là lo lắng.”

“Không thích thì cậu lo lắng cái gì?” Lý Niệm Thu trả lời, nhìn vẻ mặt không thoải mái của Ôn Duyệt, lại nhướng mày, cười nhạo: Cô gái này có lẽ còn chưa rõ cô đối với Chu Diệu có cảm tình đi? Thật thú vị.

Cô ấy chậm rãi mà nói sang chuyện khác: “Tuần này có phải cậu cần trở lại trong thôn một chuyến không?”

Ôn Duyệt “a” một tiếng, có chút mờ mịt.

Lý Niệm Thu: “Ngày giỗ của cha mẹ cậu không phải sắp tới sao.”

Nghe Lý Niệm Thu nói xong câu này, trong đầu Ôn Duyệt nháy mắt hiện ra tin tức và ký ức có liên quan, quả thật ngày giỗ của cha mẹ nguyên chủ là vào tuần này. Cô gật đầu đồng ý: “Cần phải về.”

Kế thừa thân phận của nguyên chủ, đương nhiên cô phải làm những việc này.

“Vậy thứ sáu này cậu và tớ cùng trở về, thuận tiện cậu hỏi bà nội Phương có muốn đi cùng hay không.” Lý Niệm Thu nói.

Ôn Duyệt đồng ý, cố gắng dời lực chú ý của mình, không nghĩ đến Chu Diệu bọn họ có phải đã đến Thượng Hải hay không, nghiêm túc nghe giảng bài.

-

Sau ba ngày, xe lửa cuối cùng cũng dừng lại ở ga tàu hỏa Thượng Hải. Mọi người trên xe lửa thu dọn hành lý và xếp hàng đi ra ngoài, có một số người còn trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, đám người chen lấn nhau, đầu người đen đến nỗi không nhìn thấy đáy.

Từ sáng sớm Nhậm Nghiệp Lương đã bắt đầu hưng phấn, vẫn luôn hưng phấn cho đến bây giờ, mang ba lô gắt gao dựa vào bên người Chu Diệu kích động nói: “Anh! Chúng ta thật sự đã đến Thượng Hải! Thật là nhiều người a!”

“Đừng ồn, coi chừng đồ đạc của mình.” Chu Diệu nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt, không buông tha bất cứ người nào có hành động lén lút.

Đây là thời điểm rất dễ bị trộm mất đồ đạc. Dưới áp lực mạnh mẽ của Chu Diệu, có mấy người ngượng ngùng mà dịch sang một bên, không dám có bất cứ động tác gì.

Ga tàu hỏa Thượng Hải tốt hơn nhiều so với thành phố bọn họ, hơn nữa phòng chờ cũng rất sạch sẽ, ghế dựa sắt có vẻ còn cao cấp hơn một chút. Bọn họ từ ga tàu hỏa đi ra, vừa mới đi ra liền có một nhóm người vây quanh họ, không ngừng thét to.

“Anh đẹp trai đi đâu thế? Tôi rất quen thuộc với khu vực này, tôi sẽ dẫn các người đi!”

“Anh đẹp trai, xe của tôi càng rẻ hơn.”

“Anh đẹp trai……”

Tiếng phổ thông của những người này mang theo khẩu âm, nhưng mà miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu. Thượng Hải là một thành phố được quốc gia hỗ trợ phát triển, dân cư ngoại lai rất nhiều, có thể nghe được giọng khẩu âm ở khắp nơi.

Chu Diệu không để ý đến bọn họ, lập tức đi về phía trước.

Chiều cao gần 1m9 làm cho người ta có cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, mặt mày nặng nề mà liếc nhìn bọn họ một cái làm cho những người này không dám tiến lên nữa mà quay đầu tìm những người khác tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ. Thậm chí họ còn nhìn thấy một số người bị từ chối, sau đó chỉ trong một thời gian ngắn, đã có vài người đến và vây quanh họ, hung thần sát khí mà hỏi họ có muốn đi xe không.

“Ôi, ép mua ép bán là đây!” Nhậm Nghiệp Lương trừng lớn đôi mắt, nghĩ thầm còn may là có Diệu ca ở đây, người bình thường nhìn thấy anh ấy cũng không dám trêu chọc.

Chu Diệu nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, nhắc nhở hai người đuổi kịp.

Bọn họ xách theo hành lý rất nhanh liền rời khỏi ga tàu hỏa. Bên ngoài nhà ga có xe buýt, thậm chí còn có xe taxi, từng chiếc xe taxi màu đỏ ở trên đường cái rất bắt mắt. Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào hai cái đồ nhà quê há hốc mồm, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động..

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.