🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ôn Duyệt không lay chuyển được Lý Niệm Thu, chỉ có thể đồng ý: “Vậy hai người và bà nội Phương bọn họ cùng nhau trở về đi, dù sao cũng tiện đường?”

“Được.” Cái này Lý Niệm Thu đồng ý.

Nhìn bọn họ đi ra sân rồi biến mất ở trong đêm đen, Ôn Duyệt mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng còn chưa kịp thả lỏng lại đột nhiên ngẩng đầu: “Cái người đàn ông kia đâu, anh không có đánh c.h.ế.t hắn chứ?”

Lúc ấy, lực chú ý của cô đều đổ dồn vào trên người Lý Niệm Thu, hoàn toàn làm lơ tên đàn ông kia, chỉ biết Chu Diệu hung hăng đánh hắn ta một trận.

“Chưa chết.” Chu Diệu nhướng mày, nhìn vẻ mặt của Ôn Duyệt, “Sao trông em có chút thất vọng vậy?”

Ôn Duyệt nói không có, đánh c.h.ế.t người còn phải ngồi tù, bởi vì loại cặn bã này không đáng giá. Cô bĩu môi, rầu rĩ không vui: “Em chính là cảm thấy loại người này quá ghê tởm, liệu hắn ta có tới tìm Lý Niệm Thu gây phiền toái nữa không? Nếu chuyện này bị nói ra, thanh danh của Niệm Thu ở trong thôn sẽ bị hủy hoại……”

 

Cô không nghĩ ra biện pháp giải quyết, rất chán nản.

“Hắn ta không dám.” Chu Diệu trả lời, thấy tâm tình Ôn Duyệt vẫn là không vui, chậc một tiếng, dùng ngón tay thon dài ở giữa lông mày cô nhẹ nhàng nhấn một cái: “Nếu em thật sự lo lắng, chúng ta đây liền ra tay trước.”

Ôn Duyệt nghi hoặc mà a một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua.

Làm sao để ra ray trước?

Chu Diệu nói cô ngốc: “Chúng ta liền nói, tối hôm qua lúc ra ngoài đi dạo nhìn thấy bạn em bị Phương Cường cướp bóc, sau đó chúng ta gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.”

 

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Làm như vậy có được không?”

“Có thể làm được.” Chu Diệu khẳng định gật đầu, cười cười: “Giao cho anh xử lý, em cũng đừng lo lắng, hửm? Lông mày đều dính lại một chỗ rồi, thật xấu.” Anh đưa tay vuốt nhẹ lông mày của Ôn Duyệt, trên mặt lộ ra chút ghét bỏ, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.

Ôn Duyệt đẩy tay anh ra: “Em đi tắm rửa.”

Cô hừ một tiếng, để lại cho Chu Diệu cái gáy kiêu ngạo.

Chu Diệu nhẹ nhàng vu.ốt ve bàn tay bị cô đẩy ra, nhìn bóng dáng của cô vợ nhỏ mà cười cười, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra đêm nay, nụ cười cứng lại. Anh nhăn mày, nghĩ thầm về sau tuyệt đối không thể để cho Ôn Duyệt một mình ra ngoài.

Đặc biệt là buổi tối, quá nguy hiểm.

Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Niệm Thu làm xong việc trong nhà, dẫn theo em gái cùng đi tới tìm Ôn Duyệt. Vẻ mặt cô vô cùng bình thường, hoàn toàn không nhìn ra tối qua vừa mới trải qua cơn các mộng như vậy, nghiêm túc trịnh trọng nhìn về phía Ôn Duyệt nói lời cảm ơn.

Vốn Lý Niệm Thu muốn mang chút đồ vật lại đây.

Nhưng cô không có tiền, trong nhà cũng không có gì thứ tốt, chỉ có thể yên lặng đem phần ân tình này chặt chẽ ghi tạc đáy lòng, dự định sau này có năng lực rồi sẽ trả lại.

“Chồng cậu không có ở nhà à?” Giọng điệu của Lý Niệm Thu vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất dịu dàng, “Nếu anh ấy không ở nhà mà lời cảm ơn cũng đã nói cho cậu rồi, dù sao hai người các cậu cũng là vợ chồng, không cần phân biệt rõ ràng như vậy.”

Ôn Duyệt mỗi lần nghe được những lời như vậy đều cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt hơi đỏ ửng, dẫn hai chị em vào nhà: “Anh ấy đến nhà bà nội Phương rồi, lại đây ngồi đi.”

“Đang làm quần áo sao?” Lý Niệm Thu liếc mắt một cái liền nhìn thấy máy may đặt ở bên cạnh cửa sổ, cười cười, “Cư nhiên lại có máy may? Chu Diệu mua cho cậu à? Anh ấy đối với cậu khá tốt, rất hào phóng, như vậy tớ cảm thấy an tâm rồi, lúc trước tớ luôn lo lắng anh ấy sẽ khi dễ cậu.”

Dù sao thì danh tiếng của Chu Diệu ở trong thôn thực sự rất kém, hơn nữa ngày thường tiếp xúc cũng không nhiều lắm, chỉ hiểu biết đối phương thông qua những lời buôn chuyện của người trong thôn.

Cái gì mà Chu Diệu chơi bời lêu lổng không làm việc, tính tình kém lại thích đánh nhau, không nhận người thân…… Nhưng hiện tại chỉ có vài lần tiếp xúc, liền làm thay đổi cảm nhận của Lý Niệm Thu.

Ít nhất anh ấy nguyện ý tiêu tiền cho Ôn Duyệt, nhìn dáng vẻ dường như cũng chưa từng đánh Ôn Duyệt, chủ yếu là tối hôm qua anh ấy cũng coi như đã cứu mình. So với loại người như Phương Cường, Chu Diệu căn bản không tính là một tên lưu manh, anh ấy chỉ là hành xử khác người thôi.

“Yên tâm đi, tớ sẽ không bị khi dễ, tó rất có tính tình.” Ôn Duyệt nghiêm túc nói, “Tớ đang học làm quần áo, lấy anh ấy ra luyện tập, sau này mới tự làm cho chính mình.”

Lý Niệm Thu cười hai tiếng: “Khá tốt, đúng rồi, phía trước cậu hỏi mượn sách của tớ, đều xem hiểu hết chưa? Nếu là có gì không hiểu thì hỏi tớ, tớ sẽ giảng cho cậu nghe.”

Lo lắng Ôn Duyệt sẽ không tin năng lực của mình, Lý Niệm Thu lại bổ sung hai câu: “Thành tích của tớ vẫn luôn khá tốt, lúc trước tớ cũng từng giảng bài cho các bạn học khác, những kiến thức này tớ hoàn toàn có thể nắm vững.”

“Không cần, tớ đều hiểu.” Ôn Duyệt đương nhiên biết thành tích của Lý Niệm Thu rất tốt.

Trong tiểu thuyết có viết, lúc cô đi học sẽ giảng bài cho người khác để kiếm tiền, việc làm ăn này cũng khá tốt, đầu óc kinh doanh này thật đáng kinh ngạc!

Lý Niệm Thu cũng rất ngạc nhiên: “Tất cả cậu đều hiểu?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, đại khái là vậy.” Dù sao đời trước cô cũng là sinh viên đã tốt nghiệp đại học, có lẽ thành tích so ra kém với nữ chính, nhưng thi đại học có lẽ không thành vấn đề.

“Vậy để tớ kiểm tra cậu?” Lý Niệm Thu nhướng mày, thử thăm dò mở miệng.

Ôn Duyệt gật đầu đồng ý, vẻ mặt rất tự tin: “Được nha, cậu hỏi đi.”

Lý Niệm Thu hỏi mấy vấn đề tương đối đơn giản trước, sau khi nghe Ôn Duyệt đáp đúng toàn bộ lại càng hứng thú, dần dần tăng độ khó lên, biểu tình trên mặt càng thêm kinh ngạc, như là phát hiện ra một sự tồn tại đặc biệt và hiếm có.

“Ôn Duyệt, cậu là thiên tài.” Lý Niệm Thu chắc chắn, “Cậu nhất định là thiên tài.”

Không có học tập theo hệ thống, tự mình đọc sách cũng đã học được như vậy, không phải là thiên tài thì là cái gì?

Ôn Duyệt bị khen đến mặt già đỏ lên, vội vàng giải thích: “Không không không, không có khoa trương như vậy, cái này chỉ là ngoài ý muốn, tớ không có lợi hại như vậy, cũng không phải là thiên tài, nếu khó hơn một chút tớ liền không làm được.”

“Như vậy cũng đã rất lợi hại rồi, may mắn là cậu quay lại đi học, nếu không tổ quốc của chúng ta sẽ mất đi một nhân tài.” Lý Niệm Thu nói rất nghiêm túc.

Ôn Duyệt có chút đổ mồ hôi, lại lần nữa nhấn mạnh giải thích mình thật sự không phải là thiên tài. Cô không xứng được gọi là thiên tài, chẳng qua là ỷ vào việc sống nhiều hơn một đời mà thôi.

Lý Niệm Thu thấy Ôn Duyệt từ tận đáy lòng không muốn tiếp thu danh xưng này nên cũng không nhắc tới nữa, chỉ nói: “Duy trì mức độ này, cậu nhất định có thể thi đậu đại học.”

Ôn Duyệt cười cười: “Có thể thi đậu đại học là được.”

“Vốn còn muốn giúp cậu học bù, không nghĩ tới cậu lại lợi hại như vậy.” vẻ mặt Lý Niệm Thu có chút bất đắc dĩ, thật vất vả mới tìm được chỗ dụng võ, nhưng kết quả còn không dùng được. Cô lại thay đổi đề tài: “Vậy học kỳ sau cậu có dự định trực tiếp học lớp 12 luôn không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.