Nhưng lớp một chắc là có thể đuổi kịp?
Ôn Duyệt sờ sờ đầu xù xù của cô bé: “Nhậm Nghiệp Lương hai người bọn họ có biết chữ không?”
Chu Diệu nghi hoặc nhìn cô: “Có biết một chút, nhưng không nhiều lắm, hai người bọn họ chưa từng đi học.”
“Vậy còn anh?” Ôn Duyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt trong sáng chỉ đơn thuần là tò mò.
Chu Diệu rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc, không chút để ý trả lời: “Đã từng, học xong tiểu học, sau đó không đi học nữa.”
Ôn Duyệt: “Vì sao nha?”
Chu Diệu: “Cảm thấy đi học không thú vị.”
Anh là người hướng tới tự do, không muốn chịu trói buộc, mỗi ngày cõng cặp sách đến lớp học ngồi nghe giảng bài quá nhàm chán, Chu Diệu không thích cảm giác này. Cho nên sau khi tốt nghiệp tiểu học, c.h.ế.t sống cũng không muốn tiếp tục học nữa, ông bà nội Chu khuyên như thế nào cũng vô ích.
Chu Diệu khịt mũi coi thường đối với mấy lời nói gì mà “học tập có thể thay đổi vận mệnh”, thiếu niên khinh cuồng cho rằng mình vẫn có thể làm được việc mà không cần phải đi học.
Nhưng hiện tại Chu Diệu đột nhiên cảm thấy có chút tự ti, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ dùng giọng điệu khó hiểu hỏi: “Sao em lại hỏi chuyện này, ghét bỏ sao?”
“A?” Ôn Duyệt ngơ ngác chớp mắt hai cái, “Không có ghét bỏ, em chỉ là tò mò thôi.”
Ở niên đại này, hầu hết mọi người đều có học vấn không cao, có gì để phải ghét bỏ chứ? Bất quá,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732905/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.