🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng lớp một chắc là có thể đuổi kịp?

Ôn Duyệt sờ sờ đầu xù xù của cô bé: “Nhậm Nghiệp Lương hai người bọn họ có biết chữ không?”

Chu Diệu nghi hoặc nhìn cô: “Có biết một chút, nhưng không nhiều lắm, hai người bọn họ chưa từng đi học.”

“Vậy còn anh?” Ôn Duyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt trong sáng chỉ đơn thuần là tò mò.

Chu Diệu rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc, không chút để ý trả lời: “Đã từng, học xong tiểu học, sau đó không đi học nữa.”

Ôn Duyệt: “Vì sao nha?”

Chu Diệu: “Cảm thấy đi học không thú vị.”

 

Anh là người hướng tới tự do, không muốn chịu trói buộc, mỗi ngày cõng cặp sách đến lớp học ngồi nghe giảng bài quá nhàm chán, Chu Diệu không thích cảm giác này. Cho nên sau khi tốt nghiệp tiểu học, c.h.ế.t sống cũng không muốn tiếp tục học nữa, ông bà nội Chu khuyên như thế nào cũng vô ích.

Chu Diệu khịt mũi coi thường đối với mấy lời nói gì mà “học tập có thể thay đổi vận mệnh”, thiếu niên khinh cuồng cho rằng mình vẫn có thể làm được việc mà không cần phải đi học.

Nhưng hiện tại Chu Diệu đột nhiên cảm thấy có chút tự ti, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ dùng giọng điệu khó hiểu hỏi: “Sao em lại hỏi chuyện này, ghét bỏ sao?”

“A?” Ôn Duyệt ngơ ngác chớp mắt hai cái, “Không có ghét bỏ, em chỉ là tò mò thôi.”

Ở niên đại này, hầu hết mọi người đều có học vấn không cao, có gì để phải ghét bỏ chứ? Bất quá, kiếp trước Ôn Duyệt tốt xấu gì cũng là một giáo viên, mặc dù là giáo viên mỹ thuật, nhưng thế nào cũng là một giáo viên, trong xương cốt luôn tiềm ẩn một loại yếu tố thuyết giáo.

 

“Nếu có thể tiếp tục học tốt nhất đọc nhiều sách một chút, học được tri thức nhiều về sau sẽ có ích.” Cô nhẹ giọng thì thầm, liếc nhìn biểu tình của Chu Diệu, “Nhưng mà mỗi người đều có sự lựa chọn không giống nhau, lựa chọn cái mình thích cũng đúng.”

Chu Diệu cảm thấy cần phải tự biện hộ cho mình một chút: “…… Chủ yếu là giáo viên nói chuyện giống như niệm kinh, không thể nghe nổi, nhưng thành tích của anh cũng ổn, trong kỳ thi được điểm tối đa.”

Ôn Duyệt phối hợp khen ngợi hai câu: “Điểm tối đa, thật lợi hại, nếu anh tiếp tục đi học nói không chừng cũng có thể vào được đại học a.”

Giọng điệu của cô hoàn toàn là đang dỗ trẻ con.

Cố tình Chu Diệu lại rất thích như vậy, môi mỏng không khống chế được mà nhếch lên, ho nhẹ hai tiếng, lớn tiếng nói: “Còn được đi, này đã nghỉ học rồi, nếu còn tiếp tục đi học ít nhất cũng là một sinh viên đại học dự bị.”

Anh nâng cằm, tóc mái có chút dài che khuất trán, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên tóc, những sợi tóc giống như là đang phát sáng. Đôi lông mày đen rậm của Chu Diệu giãn ra, trong mắt hiện lên một chút ý cười thản nhiên, không còn dấu vết của sự u ám và hung ác lúc đầu.

Lúc này, nhìn anh giống như một chàng trai tỏa nắng và vui vẻ.

Dù sao Chu Diệu cũng mới hai mươi tuổi, nếu là ở đời sau, lúc này còn chưa tốt nghiệp đại học.

Như vậy nghĩ lại, đời trước Ôn Duyệt đã tốt nghiệp đại học, làm việc ngoài xã hội được ba năm, chợt nhận ra tuổi thật của cô còn lớn hơn Chu Diệu mấy tuổi! Cảm giác trầm ổn và đáng tin cậy ngày thường của Chu Diệu khiến Ôn Duyệt quên mất điều này.

Ôn Duyệt không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, đôi mắt lại cong lên, tươi cười rạng rỡ: “Ừ ừ, em tin anh.”

Chu Diệu nhìn cô vài giây rồi cũng mỉm cười.

“Em đi cán da sủi cảo.” Ôn Duyệt ước chừng cũng sắp đến giờ, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Chu Diệu cũng đi theo: “Anh giúp em.”

Ôn Duyệt liếc nhìn anh một cái: “Anh sẽ cán da sao?”

Chu Diệu trả lời đến đúng lý hợp tình: “Sẽ không.”

Ôn Duyệt: “Vậy anh giúp em làm cái gì?”

Chu Diệu rũ mắt tự hỏi hai giây: “…… Giúp em băm nhân?”

Cái đó thì đúng, băm nhân dù sao cũng là công việc nặng nhọc, người sức lực nhỏ sẽ dễ bị đau tay, giống như cô vậy. Ôn Duyệt cười nói vui vẻ: “Được nha, vậy anh đến đây đi.”

Bà nội Phương ngồi trên bậc thềm phơi nắng.

Cô bé Lộ Lộ ôm cánh tay của bà nội, mơ hồ nhỏ giọng nói: “Bà nội, anh Chu Diệu còn dính người hơn con, anh ấy suốt ngày đi theo chị Ôn Duyệt.”

Cô bé vốn thích đi theo bà nội, không thích ra ngoài, bị bà nói là quỷ dính người, luôn bảo cô bé ra ngoài tìm bạn đồng trang lứa trong thôn chơi, nếu cô bé không đi, bà sẽ nói đi nói lại nhiều lần.

Bà nội Phương có hơi lãng tai, nên Phương Lộ Lộ phải nói hai ba lần bà mới nghe được.

“Lộ Lộ ngốc.” Bà nội Phương buồn cười, đôi nắt già nua vẩn đục cong cong, bà giơ tay gõ nhẹ vào chóp mũi của cháu gái, cũng mặc kệ cô bé có thể nghe hiểu không, giải thích nói: “Chị Ôn Duyệt của con là vợ của anh Chu Diệu, đương nhiên là anh Chu Diệu của con muốn đi theo.”

Cô bé bĩu môi, nghe không hiểu: “Vậy anh Chu Diệu cũng là quỷ dính người, bà nội, bà cũng nói với anh Chu Diệu là không thể dính người như vậy. Phải đi ra ngoài nhiều hơn, chơi cùng người khác, không thể luôn đi theo chị Ôn Duyệt……”

Bà nội Phương hết sức vui mừng, cô nhóc này đều nhớ kỹ tất cả những lời mà bà đã nói lúc đó. Bà ôm cháu gái, không chê phiền mà giải thích: “Cái này không giống nhau, anh Chu Diệu và chị Ôn Duyệt sẽ sống với nhau cả đời, còn bà nội không thể ở bên con lâu như vậy được……”

“Bà nội có thể ở với con lâu như vậy!” Phương Lộ Lộ nghiêm túc mà sửa đúng, “Bà nội ở với con còn lâu hơn anh Chu Diệu ở bên chị Ôn Duyệt!”

Bà nội Phương cười ha hả: “Được được.”

Chu • dính người • Diệu đã băm xong nhân, dựa theo hướng dẫn của Ôn Duyệt thêm gia vị và đảo đều, phần nhân thịt đã sẵn sàng. Không còn việc gì để làm, anh chắp hai tay sau lưng đi vòng quanh Ôn Duyệt, không có ý định ra ngoài.

Cán xong da sủi cảo, Ôn Duyệt nhướng mi nhìn anh: “Đi ra ngoài đợi đi.”

Chu Diệu không muốn đi ra ngoài: “Anh giúp em làm sủi cảo.”

Ôn Duyệt nhướng mày: “Anh có biết bao không?”

“Không biết.” Chu Diệu cũng nhướng mày, “Nhưng có thể học, em dạy anh, anh học rất nhanh.”.

“Được rồi.”

Trên tay Ôn Duyệt dính bột mì, cầm lấy một miếng da sủi cảo đặt vào lòng bàn tay, dùng đũa gắp một đũa nhân thịt đặt vào giữa vỏ sủi cảo, dính một ít nước và vẽ vòng tròn quanh mép: “Đây, chỉ cần gấp lại như vậy, rồi như thế này, sau đó như thế này…… Sủi cảo liền bao được rồi, thế nào, có phải rất đơn giản hay không?”

Vì có thể để Chu Diệu thấy rõ ràng, Ôn Duyệt cố ý thả chậm động tác, chẳng bao lâu da sủi cảo liền biến thành một cái sủi cảo mượt mà no đủ trắng nõn, được bao rất đẹp.

Chu Diệu tự tin nhướng mày, mỉm cười: “Đơn giản, nhìn anh.”

Anh rửa tay sạch sẽ, cầm lấy một miếng da sủi cảo, lấy nhân, làm theo các bước mà Ôn Duyệt đã hướng dẫn, tái hiện từng bước một. Nhưng mà khi nhìn thấy thành phẩm, nụ cười của Chu Diệu cứng đờ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.