🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Không thành vấn đề!” Trần Ngũ Minh vui vẻ đáp lại, ợ một tiếng, tùy tiện đưa tay lau miệng, quay đầu nhìn về phía Chu Diệu.

Ông ta uống hơi nhiều, không chú ý tới sắc mặt có chút u ám và thiếu kiên nhẫn của Chu Diệu, tiếp tục nói: “Ha ha, cháu và cha cháu quả thật rất giống nhau, ít nói như nhau, chú quen ông ấy được hai ba năm mới biết ông ấy đã kết hôn và có một đứa con trai! Chú còn tưởng rằng ông ấy còn độc thân, nhìn trông rất trẻ tuổi, ha ha ha, khi đó còn có không ít cô gái theo đuổi ông ấy.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi rồi, nhà chính chỉ còn lại Chu Diệu và Trần Ngũ Minh, không khí trong lúc nhất thời có chút nặng nề ngưng trọng.

Chu Diệu từ đầu đến cuối không nói mấy câu, đặc biệt là khi Trần Ngũ Minh nói về người cha đã qua đời của Chu Diệu, sắc mặt anh liền không được tốt. Cánh môi mím chặt thành một đường thẳng, mặt mày vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên hung ác.

Anh trầm mặc mà uống rượu, đáy mắt tất cả đều là lạnh nhạt.

“Cha cháu thật sự rất ít nói đến chuyện trong nhà, cũng không thấy ông ấy gọi điện thoại trở về, ban đầu mọi người còn tưởng gia đình ông ấy có chuyện gì đó, nhưng sau này mới biết con trai ông ấy đều đã trưởng thành. Nhưng ông ấy vẫn quan tâm cháu, tiền kiếm được cũng không dùng, toàn bộ đều giữ lại mang về cho cháu……”

Chu Diệu cười khẩy một tiếng, giọng điệu châm chọc: “Đúng vậy, toàn bộ đều mang về cho tôi.”

 

Trần Ngũ Minh không phát hiện ra có gì không đúng, còn gật đầu: “Cháu không biết cha cháu có bao nhiêu tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn cơm hộp rẻ nhất, quanh năm suốt tháng không thay đổi được mấy bộ quần áo, huống hồ các chi phí lẻ tẻ khác, một chút cũng không có a! Trước đây, mọi người còn tò mò tại sao ông ấy không mua gì cả, sau này mới biết là để toàn bộ giữ lại cho con trai!”

“Cha cháu thật sự rất thương cháu.”

Nhậm Nghiệp Lương bưng đồ ăn đi vào, nghe được câu nói này, động tác dừng lại, trong lòng âm thầm phàn nàn, chú Trần này mỗi câu nói đều nhắm đến điểm mấu chốt của Diệu ca, thật sự rất lợi hại!

“Đồ ăn tới rồi!” Anh ta mỉm cười, vui tươi hớn hở cắt ngang lời nói của Trần Ngũ Minh, thông minh mà nói sang chuyện khác: “ Chú Trần, kể cho cháu nghe về Thượng Hải đi, nơi đó như thế nào? Cháu nghe nói nhà ở nơi đó rất cao!”

 

Trần Ngũ Minh vỗ vỗ cái bàn: “Đúng vậy, bên kia nhà lầu có tới mười tầng! Còn có thang máy, các cháu có biết thang máy là gì không?”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào phối hợp mà lắc đầu: “Không biết, đó là gì?”

Trần Ngũ Minh tươi cười khoe khoang: “Chú nói cho các cháu……”

Uống quá nhiều rượu, Trần Ngũ Minh say đến mức không chịu nổi, chỉ có thể ở lại Phương gia ngủ một đêm, chờ ngày mai tỉnh rượu trở về.

Chu Diệu cũng uống không ít, hơn nữa lại không ăn nhiều, cảm giác say và hơi men đồng thời ập đến trong đầu. Sắc mặt anh hơi đỏ lên, nhưng mặt mày lại lạnh lùng u ám, anh trầm mặt nhớ lại mấy lời nói của Trần Ngũ Minh, hầu kết lăn lăn, nhếch miệng cười lạnh.

Đi trên bờ ruộng, gió đêm thổi qua, đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Chu Diệu cảm giác hình như mình đã quên cái gì đó, nhưng uống rượu vào, đầu có chút choáng váng, hồi lâu cũng không nghĩ ra đã quên chuyện gì.

Khi về đến cửa sân, thoáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, anh mới đột nhiên nhớ ra hình như anh đã nói buổi tối sẽ trở về ăn sủi cảo.

Mà bây giờ, đã rất muộn rồi.

Bước chân Chu Diệu dừng lại hai lần.

“Chu Diệu!” Giọng nói và vẻ mặt của Ôn Duyệt lộ rõ sự tức giận, cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh trở về muộn như vậy, anh có biết tôi ở nhà đợi anh bao lâu không, bụng đói đến sắp không chịu nổi rồi!”

“Anh là đi đâu vậy? Tại sao về muộn như vậy cũng không nói cho tôi biết, tôi cũng không cần phải chờ anh lâu như vậy nha……” Ôn Duyệt thật sự hơi tức giận.

Cô ở trong nhà đợi rất lâu, chờ đến trời tối rồi Chu Diệu vẫn chưa trở về, thật sự đói đến chịu không nổi, cô mới nấu sủi cảo ăn trước.

Chu Diệu không nói chuyện, nhíu chặt mày đi về phía trước vài bước, giọng nói khàn khàn: “Có chút việc bất ngờ, em tự ăn trước là được.”

Anh cũng không nghĩ tới sẽ uống đến muộn như vậy, chủ yếu là Trần Ngũ Minh vẫn luôn lôi kéo không cho anh đi.

Mùi rượu ập vào mặt khiến Ôn Duyệt cau mày khó chịu lùi về sau một bước, trừng lớn đôi mắt: “Anh đi uống rượu sao? Anh đi đến nhà bà nội Phương chính là vì uống rượu? Nếu anh muốn ở bên ngoài uống rượu, tại sao không nói cho tôi biết, nếu anh nói tôi cũng không cần phải chờ lâu như vậy, anh luôn không nói cho tôi biết cái gì cả……”

Cái miệng nhỏ của Ôn Duyệt nói liên tục, Chu Diệu nghe có chút phiền.

“Tôi không bảo cô chờ tôi.” Giọng điệu anh rất nặng, rõ ràng là không kiên nhẫn, xoa đầu nhấc chân chuẩn bị đi về phòng, bị Ôn Duyệt chặn đường lại.

Ôn Duyệt ngửa đầu trừng anh: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Trong đầu Chu Diệu vẫn còn vang lên những lời mà Trần Ngũ Minh nói.

‘ Cha cháu rất quan tâm cháu ’

‘ Cha cháu đem toàn bộ tiền đều để lại cho cháu ’

‘ Cha cháu thật sự rất yêu quý cháu ’

“Tôi đi đâu, khi nào trở về không liên quan gì đến cô?” Chu Diệu trả lời lạnh lùng, “Cô có thể hay không đừng có làm phiền tôi. Rửa tay cũng muốn quản, ăn cơm cũng muốn quản, đi đâu cũng muốn quản, cái gì cũng đều quản, lão tử lớn như vậy còn chưa từng bị người nào quản.”

Trong mắt anh tràn đầy bực bội cùng lạnh lẽo giống như con d.a.o nhỏ sắc bén đ.â.m vào người Ôn Duyệt.

Đồng tử của cô hơi giãn ra, hơi nước nhanh chóng tràn ngập trong mắt.

“Chu Diệu, anh là có ý gì?”

Chu Diệu nhìn hơi nước trong mắt cô, cảm giác đầu càng đau, lớn tiếng nói: “Cô có thể không khóc được không, lấy đâu ra nhiều nước mắt vậy?”

Ôn Duyệt hít sâu một hơi, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống..

Nhưng chỉ cần chớp mắt một chút, những giọt nước mắt lớn liền rơi xuống, rơi trên quần áo, rơi trên mặt đất.

“Tôi cũng không trêu chọc anh, sao anh lại tức giận với tôi?” Ôn Duyệt chóp mũi phiếm hồng, giơ tay lung tung lau mặt, lau đi nước mắt trên mặt, lại hít sâu một hơi, nghẹn ngào: “Được, có thể, tôi không quản nữa, sau này anh thích làm gì thì làm, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, tôi sẽ không yêu cầu anh làm gì nữa.”

Cô xoay người về phòng, đóng sầm cửa lại.

Được. Tốt thôi. Không thành vấn đề.

Không quản thì không quản, Chu Diệu đều đã nói như vậy, nếu cô còn vội vàng chạy theo thì cũng quá rẻ tiền, cô không có thói quen lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.

Ôn Duyệt chậm rãi thở ra một hơi, xoa xoa nước mắt trên mặt, tắt đèn lên giường kéo chăn ở một bên qua đắp ở trên bụng.

Trong phòng tối đen, cô mở to đôi mắt, nhớ tới những lời Chu Diệu nói, càng nghĩ càng giận, tức giận đến mức lăn qua lộn lại không ngủ được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.