🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ôn Duyệt ngồi trên ghế nhỏ, hai tay ôm mặt, mỉm cười mà nhìn động tác của Chu Diệu.

Anh cầm cây búa nhỏ dùng sức gõ, cơ bắp trên cánh tay phồng lên theo từng động tác, chiếc áo cũng cuốn lên theo lộ ra vòng eo cường tráng. Làn da màu lúa mạch lấm tấm mồ hôi, phản chiếu dưới ánh sáng trở nên sáng bóng.

Chu Diệu bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, ngước mắt nhìn qua vài lần: “…… Em có muốn đi ngủ một lát không?”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, cười khanh khách trả lời: “Tôi không buồn ngủ, tôi đọc sách một lát, anh làm việc của anh đi, đừng quan tâm tôi.”

Chu Diệu: “……”

Anh rất muốn nói cô nhanh đi đọc sách đi, ánh mắt đó khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

 

Chu Diệu mím môi thành một đường thẳng, nghĩ thầm muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao anh cũng không xấu.

Một lát sau, Ôn Duyệt đứng dậy đi vào nhà lấy sách, nghe tiếng gõ lách cách, đắm chìm trong biển tri thức.

“Anh!” Nhậm Nghiệp Lương xuất hiện ở cửa sân.

Chu Diệu mệt mỏi vuốt tóc lên, ngước mắt liếc nhìn anh ta một cái, lại cúi đầu tiếp tục gõ gõ chân bàn trước mặt: “Làm sao vậy?”

 

“Chú Trần đến rồi.” Nhậm Nghiệp Lương cẩn thận liếc nhìn biểu tình trên mặt Chu Diệu, thấp giọng hỏi: “Anh có đi qua bây giờ không?”

Chu Diệu quả nhiên nhíu mày lại, mặt mày nặng nề, không kiên nhẫn mà chậc một tiếng: “Đợi một chút đi, không thấy tôi đang bận sao?”

Nhậm Nghiệp Lương gật đầu: “Dạ, dạ, dạ, vậy anh, anh có muốn mang theo chị dâu đi cùng không?”

Chu Diệu suy nghĩ một lúc: “Không dẫn cô ấy theo, chú về trước đi, chờ lát nữa tôi sẽ qua nói chuyện một lúc, lười nói chuyện lâu.”

Nhậm Nghiệp Lương ồ một tiếng, nói, “Vậy em đi về trước đây, anh, anh nhớ đến sớm chút.”

Chu Diệu: “Ừ.”

Dọn cái bàn trở lại phòng, tất cả các chiếc ghế cũng được đóng chắc chắn lại, Chu Diệu đặt cây búa xuống và đi rửa tay, đến trước mặt Ôn Duyệt.

Một cái bóng thật lớn che khuất ánh sáng mặt trời. Ôn Duyệt nghi hoặc ngước mắt lên.

Chu Diệu lắc lắc nước trên tay: “Tôi đi đến nhà Thạch Đào một chuyến, sẽ về trễ chút.”

“Ồ, được thôi.” Ôn Duyệt cười khanh khách đồng ý, “Buổi tối ăn sủi cảo không? Tôi sẽ làm nhân cải trắng thịt heo và nhân rau hẹ trứng gà, anh thích ăn loại nào? Tôi sẽ làm nhiều một chút.”

“Đều được, tôi không kén chọn.” Chu Diệu nhướng mày, “Tôi đi trước đây.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Khi Chu Diệu đến Phương gia, Trần Ngũ Minh đã cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào uống rượu, trong nhà chính tràn ngập mùi rượu, trên bàn bày hai đĩa đậu phộng và rau trộn.

“Tiểu Diệu, cháu đến rồi à!” Trần Ngũ Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Diệu, đứng dậy vẫy vẫy tay cười nói: “Mau tới đây cùng chú uống một chút! Ai đúng rồi, vợ cháu đâu, sao không mang theo vợ cháu cùng đến đây?”

Chu Diệu ngửi được mùi rượu liền cau mày, thấp giọng đáp: “Chân cô ấy bị thương, ra ngoài không tiện, lần sau đi.”

Anh dùng chân kéo chiếc ghế bên cạnh Nhậm Nghiệp Lương ngồi xuống.

“Lần sau? Lần sau còn không biết là khi nào.” Trần Ngũ Minh rót một chén rượu đẩy đến trước mặt Chu Diệu, thở dài nói: “Lần này chú dự định mang theo người nhà cùng trở về Thượng Hải, thời gian ở lại đây không nhiều đâu. Nào, đến đây, uống một ly đi.”

Chu Diệu cầm chén rượu lên chạm vào chén của Trần Ngũ Minh.

“Mấy năm nay Thượng Hải phát triển rất nhanh, chính phủ đang mạnh mẽ ủng hộ Thượng Hải, ở bên đó so với nơi này tốt hơn nhiều.” Trần Ngũ Minh lại uống hai ngụm rượu, “Nghe nói khoảng thời gian trước, các cháu nhờ người từ Thượng Hải mang quần áo về bán? Bán như thế nào rồi?”

Chu Diệu liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương một cái, anh ta lập tức lên tiếng trả lời: “Bán cũng không tệ, dù sao cũng là quần áo từ Thượng Hải mang về, đó chính là thành phố lớn, kéo theo mười mấy túi lớn, chỉ mất mấy ngày liền bán hết.”

Trần Ngũ Minh ha ha cười hai tiếng: “Không sai, những thứ từ bên đó là gì nhỉ, cái từ đó là...... thời trang! Đúng đúng đúng, thời trang! Khi chú trở về, ở Thượng Hải vẫn còn thịnh hành cái gì đó kính...., cũng rất đẹp.”

“Tiểu Diệu à, chú muốn nói, lần này cháu có muốn cùng chú đi Thượng Hải không?” Trần Ngũ Minh cầm mấy viên đậu phộng ném vào trong miệng, nói lớn: “Lúc trước cha cháu ở Thượng Hải quen biết không ít người, nếu cháu đi cùng chú, bọn họ nhất định sẽ vì cha cháu mà giúp đỡ cháu, so với ở thành phố nhỏ này thì tốt hơn nhiều.”

“Lúc ấy, cha cháu ở Thượng Hải quen biết không ít người, trong số đó có vài người hiện đang làm ăn phát đạt. Cha cháu đã giúp đỡ họ rất nhiều, hiện tại cha cháu không còn, cháu lại là đứa con trai duy nhất của ông ấy, bọn họ chắc chắn sẽ giúp cháu một tay.”

Nhậm Nghiệp Lương nghe những lời này tay run nhẹ, đậu phộng không cầm chắc trực tiếp rơi trên mặt đất, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn biểu tình của Chu Diệu đang ngồi bên cạnh.

Ồ! Sắc mặt quả nhiên đen thui rồi!

Chu Diệu uống hai ngụm rượu, trầm mặt cười cười không nói chuyện.

Trần Ngũ Minh cũng không ngại, ánh mắt có chút lơ đãng, tự nhớ lại: “Nhớ năm đó chú và cha cháu cùng đi Thượng Hải, chú rất khẩn trương, cảm thấy bản thân như một người quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, đi tới nhiều nhà máy tìm việc làm, nhưng kết quả là họ nghe chú là người ngoại tỉnh thì không chịu nhận.”

“Lúc ấy chú cũng chưa biết phải làm gì, muốn dứt khoát trở về quê trồng trọt. Cha cháu thì rất lợi hại, sau hai ngày, ông ấy đột nhiên nói với chú là đã tìm được việc làm, dẫn theo chú vào một nhà máy, làm việc không đến hai tháng, cha cháu đã trở thành nhóm trưởng trong xưởng, tiền lương gấp đôi của chú!”

“Chú thật sự không nhìn ra, cha cháu ngày thường trông trầm tính như vậy thì ra lại rất lợi hại! Trong vòng hai tháng, ông ấy lại chuyển công việc sang một nhà máy khác, làm không bao lâu thì trở thành quản lý! Chú nói này, nếu không phải cha cháu đột nhiên sinh bệnh, thì có lẽ bây giờ các cháu đã sống ở Thượng Hải từ lâu rồi!”

Trần Ngũ Minh chép miệng, vẻ mặt tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ cha Chu Diệu. Đậu phộng và rau trộn trước mặt đã ăn gần hết, ông ta nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Xào thêm hai món nữa đi, lần này đi không biết lúc nào mới trở về, hôm nay phải uống nhiều hơn chút mới được!”

Nhậm Nghiệp Lương nghe vậy đứng lên, lôi kéo Phương Thạch Đào cùng đi ra ngoài: “Được, cháu liền tùy tiện xào thêm hai món nữa, chú Trần, cháu nấu ăn không được tốt, chú đừng ghét bỏ, đến lúc đó chú kể thêm một chút về Thượng Hải, cháu thích nghe cái này.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.