Phương Thạch Đào có chút ngốc: “Gì a?”
Nhậm Nghiệp Lương ghét bỏ mà nhìn anh ta: “Cậu thật là một người thô lỗ mà, không nhận ra sự hiểu ý ngầm giữa Diệu ca và chị dâu à? Chị dâu không cần nói gì, chỉ một ánh mắt Diệu ca liền đem đồ vật đưa qua, hai người còn nhìn nhau cười nữa…… Ai da ôi, tôi suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng!”
Phương Thạch Đào cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng đầu óc trống trơn một mảnh.
Anh ta vừa rồi nghiêm túc làm việc, căn bản không chú ý tới những thứ khác, bất quá: “Nếu cậu thật sự cười ra tiếng, tôi cảm thấy Diệu ca nhất định sẽ đánh cậu.” Phương Thạch Đào thành thật mà nói ra lời trong lòng.
Nhậm Nghiệp Lương thở dài: “Cho nên tôi mới cố nhịn cười, nhưng mà tình cảm giữa Diệu ca và chị dâu thật sự rất tốt, làm tôi cũng muốn cưới vợ.”
Phương Thạch Đào gật đầu: “Tôi cũng muốn, nhưng không có tiền, tôi còn phải trang trải học phí cho em gái tôi, nên tạm thời không cưới vợ.”
Hai người thảo luận vấn đề cưới vợ trong vài phút, dọn bàn ghế xong quay đầu bồi bà nội Phương nói chuyện phiếm.
Bữa cơm này Ôn Duyệt làm mất hai tiếng đồng hồ.
Bất quá, mùa hè tối muộn, đồ ăn nóng hổi được dọn lên bàn khi sắc trời còn sáng. Chỉ còn lại một nửa mặt trời ở phía tây, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều nhuộm những đám mây xung quanh trở thành màu cam như bị lửa đốt qua.
Hương thơm nồng đậm tràn ngập sân nhà họ Chu.
Trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/1732922/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.