Chờ Chu Diệu bưng mì đã nấu xong trở lại, Ôn Duyệt lại quên mất chuyện cáo trạng. Cô muốn mang giày đi đến bên bàn ngồi nhưng bị ngăn lại.
Chu Diệu một tay bưng mì, một tay tùy ý kéo băng ghế tới mép giường, thoải mái ngồi xuống, cầm đũa khuấy sợi mì nóng hổi trong bát: “Tôi đút cho em.”
“A?” Ôn Duyệt sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Tay tôi không sao, có thể tự mình ăn.”
Chu Diệu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh rất bắt mắt: “Bát rất nóng. Hai ngày này, em cố gắng tránh việc đi lại, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Đôi mắt ẩm ướt của Ôn Duyệt chớp chớp: “Ừm.”
Cô không còn cố chấp nữa.
Chu Diệu là lần đầu tiên đút cho người khác ăn, động tác có chút không quen, trên mu bàn tay cầm đũa, gân xanh nhô lên rõ ràng.
Ôn Duyệt cũng là lần đầu tiên được một người đàn ông đút cho ăn, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Chu Diệu một lúc.
Cô ăn rất chậm.
Cánh môi đỏ thắm của cô ăn vài sợi mì vào dường như không thể chứa thêm nữa, cô mím môi bắt đầu nhai chậm rãi, đôi má phồng lên chuyển động.
Trong lúc ăn mì, anh mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi ướt át của cô nhẹ nhàng đảo qua đầu đũa.
Chu Diệu nhìn thấy đột nhiên liền có chút miệng đắng lưỡi khô, cơ bắp căng thẳng, tay cầm đũa hơi dùng sức.
“Ăn no rồi.” Ôn Duyệt chỉ ăn một bát nhỏ là không thể ăn nữa.
Chu Diệu nhìn mì trong bát còn dư lại hơn phân nửa, nhíu mày: “Ăn thêm chút nữa đi.”
Ôn Duyệt khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Thật sự ăn không nổi nữa.”
Chu Diệu chậc một tiếng, dùng đôi đũa gắp hai ba miếng đã giải quyết xong số mì còn dư lại.
Đôi mắt của Ôn Duyệt trừng lớn.
Đôi đũa đó cô đã dùng rồi!
Đây có được coi là…… Một nụ hôn gián tiếp không?
Thật ra Chu Diệu không nghĩ nhiều như vậy, ăn xong đứng dậy dặn dò cô: “Nghỉ ngơi cho tốt, quần áo ngày mai tôi sẽ giặt, cơm trưa và cơm chiều tôi sẽ nhờ bà nội Phương mang lại đây cho em, em cũng đừng đi vào phòng bếp.”
Ôn Duyệt ngoan ngoãn đồng ý: “Vậy anh phải giặt thật sạch nha, dùng xà phòng nhiều một chút sát kỹ vào, rồi giặt lại ba lần bằng nước sạch……”
Chu Diệu nghe có chút đau đầu, nhưng anh vẫn căng da đầu đồng ý.
“Đi ngủ sớm một chút.”
“Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
Chu Diệu tắt đèn đóng cửa lại, lúc đứng dưới mái hiên, vẻ mặt trở nên âm trầm lạnh lùng.
-
Tại ký túc xá giáo viên tiểu học duy nhất ở huyện thành.
Ôn Hoa mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp gặp ở trên đường rồi đi ra ngoài.
Sắc trời tờ mờ sáng, ánh sáng xám xịt làm cho đương phố trở nên tối tăm.
Bên ngoài trường học có hai cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng Ôn Hoa cảm thấy hương vị của hai cửa hàng này không ngon bằng cửa hàng bên kia phố.
Hơn nữa gần đây trường học có một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp mới tới, nghe nói gia thế rất tốt, cha công tác ở tòa thị chính, mẹ thì làm việc ở một tòa soạn báo, cô ấy là con một trong nhà.
Quan trọng nhất chính là, vị nữ giáo viên này cũng rất thích cửa hàng đồ ăn sáng ở con phố kia.
Ôn Hoa suy nghĩ sẽ mua hai phần và mang đến cho cô ấy.
Anh ta mãi mê suy nghĩ mà không chú ý đến tình hình xung quanh. Khi anh ta rẽ vào một ngã tư nào đó, đột nhiên có hai người từ con hẻm tối tăm bên cạnh lao ra, họ tròng chính xác bao tải trong tay lên đầu anh ta rồi kéo vào con hẻm nhỏ.
Bọn họ hành động rất nhanh, hơn nữa lúc này là sáng sớm, trên đường không có nhiều người, vì vậy không có ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong lúc nhất thời Ôn Hoa không phản ứng kịp.
Chờ anh ta lấy lại tinh thần muốn kêu cứu, đã bị một quyền đánh vào trên bụng, kêu cứu biến thành hô đau, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất rên rỉ.
Tầm nhìn trước mắt bị bao tải che khuất, tối đen như mực.
Cảm xúc sợ hãi được phóng đại.
Ôn Hoa ôm bụng run rẩy hỏi: “Anh, các anh là ai? Tôi không trêu chọc các anh đúng không, các anh có phải tìm nhầm người rồi không……”
“Tôi tìm chính là anh, Ôn Hoa.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mạnh mẽ, có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu.
Người đàn ông nói xong những lời này, Ôn Hoa đã bị đạp mạnh hai cái.
Anh ta hét lên đau đớn, run rẩy nói: “Anh, các anh muốn làm gì? Ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, tôi xin lỗi các anh ở đây được không? Các anh có chuyện gì từ từ nói, đừng, đừng xúc động a.”
Chu Diệu châm chọc nở nụ cười, nhìn chằm chằm thân ảnh nằm liệt trên mặt đất, ngồi xổm xuống, giơ tay không chút để ý vỗ vỗ đầu Ôn Hoa đang trùm trong bao tải: “Trở về nói cho mẹ anh, lần này chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ, nếu lại có lần sau, để cho bà ta tự quyết định xem phải làm gì.”
Ôn Hoa trợn tròn mắt: “Tôi, mẹ tôi? Liên quan gì đến mẹ tôi?”
Anh ta không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu.
Thì ra anh ta bị liên lụy bởi mẹ anh ta à??
Vậy các người đi mà tìm mẹ anh ta a, tìm anh ta làm gì!!!
Ôn Hoa có chút suy sụp.
Điều khiến anh ta càng đau lòng hơn là sau khi người đàn ông nói xong những lời này, anh ta đã bị đánh liên tục, không đánh vào mặt mà chủ yếu đánh vào cơ thể, chỗ nào đau thì đánh vào chỗ đó.
Chỗ bị đánh nhiều nhất chính là chân.
Ôn Hoa ngay từ đầu còn có thể xin tha, nhưng sau đó chỉ còn lại có tiếng rên rỉ.
Cũng không biết là đã dừng đánh khi nào, chờ anh ta kịp phản ứng, thử mở bao tải trên đầu ra thì xung quanh đã sớm không có một bóng người.
Ôn Hoa nhe răng trợn mắt mà đứng dậy, khập khiễng đi ra khỏi con hẻm nhỏ, quay về trường học xin phép nghỉ bệnh.
Anh ta phải quay về hỏi một chút rốt cuộc mẹ anh ta đã làm gì!!!
Làm gì có ai hố con trai mình như vậy!?
“Anh, chúng ta đánh Ôn Hoa như vậy sẽ không có việc gì chứ?” Nhậm Nghiệp Lương nhìn Chu Diệu đang trầm mặt ở bên cạnh, lo lắng hỏi, sau đó nhớ lại vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của anh khi họ gặp nhau sáng nay.
Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Diệu là khi bà nội Chu bị chú hai và chú ba nhà họ Chu làm tức giận đến mức vào bệnh viện.
Nhậm Nghiệp Lương nhớ rõ, Diệu ca chân trước vừa đưa bà nội Chu vào bệnh viện, sau lưng liền quay về thôn đem chú hai và chú ba nhà họ Chu đánh đến nửa tháng không xuống được giường.
Lần này lại là ai không có mắt? Không thể nào là chị dâu được phải không?
Nhậm Nghiệp Lương thử hỏi vài câu thăm dò mới biết được.
Tốt lắm, hóa ra là chị dâu bị bắt nạt.
Trách không được, đã lâu rồi anh ta không thấy Diệu ca tức giận như vậy.
Chu Diệu bình tĩnh nói: “Sẽ không.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.