🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh đã từng nghĩ, dù chỉ có hai cha con thì anh vẫn có thể chăm sóc con trai thật tốt. Nhưng sau này mới phát hiện, hầu hết thời gian anh đều bận rộn với công việc, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ mới có thể tranh thủ chơi với con một lát. Đứa trẻ lúc nào cũng phải một mình, có lẽ nó không thực sự muốn một người mẹ kế, mà chỉ là cần một người luôn ở bên cạnh nó thôi?

Thế nhưng, Tưởng Thiên Phóng lại rất kiên định:

“Con không cần bảo mẫu, con muốn mẹ kế! Hơn nữa, mẹ kế chỉ có thể là dì Hiểu Nhu!”

Căn phòng phút chốc rơi vào im lặng tuyệt đối.

Chỉ có chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Tưởng Hữu Quốc là vẫn nhảy liên tục những dòng bình luận rộn ràng.

"Vợ của Yoona: Mẹ kế mà lại là thư ký của ba? Kịch bản này đúng chuẩn phim truyền hình luôn!"

"Tiền đồ như gấm: Tôi đã bảo đừng nói mà! Tôi chịu không nổi rồi đây này!"

"Triệu Tiến thích ăn bánh hoa đào: Dì Hiểu Nhu đi nhanh quá! Nếu không chắc cô ấy đã nghe thấy câu này rồi!"

[Sở Hạo trong lâu đài Bilide]: "Tại sao? Tại sao chỉ có thể nghe giọng chứ? Tôi muốn xem hình! Tôi muốn biết biểu cảm của sếp Tưởng bây giờ trông thế nào! (Phát cuồng - ing)."

Tưởng Hữu Quốc đỏ bừng cả tai. Đứa con trai này của anh đang nói linh tinh cái gì vậy chứ?

Anh cố giữ bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm giọng hỏi:

"Sao dì Hiểu Nhu của con lại đồng ý chuyện này?"

Tưởng Thiên Phóng chớp chớp mắt, vẻ mặt hồn nhiên mà phản pháo ngay lập tức:

"Ba ơi, ý của ba là… chỉ cần dì Hiểu Nhu đồng ý thì ba cũng đồng ý ạ?"

Câu hỏi bất ngờ của con trai khiến mặt Tưởng Hữu Quốc càng đỏ hơn. Anh hơn Hiểu Nhu tận bảy tuổi, lại sắp bước sang tuổi bốn mươi rồi. Sao anh có thể hy vọng cô ấy thích mình chứ? Huống hồ, còn phải để cô ấy làm mẹ kế nữa sao?

Tưởng Hữu Quốc lúng túng, vội ho một tiếng rồi cương quyết nói:

"Không thể nào!"

Ngay lúc ấy, cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Người lẽ ra đã rời đi từ lâu – Tô Hiểu Nhu – lại đứng ngay trước cửa, gương mặt hơi ửng hồng. Cô nhìn thẳng vào Tưởng Hữu Quốc, nhẹ giọng nói:

"Em đồng ý."

Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ:

"Vãi chưởng!"

"Vãi chưởng +1!"

"Vãi chưởng +2!"

[Không cần ngọt]: "Tôi rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng phát hiện ra chỉ có thể dùng một câu: Vãi chưởng đi khắp thiên hạ!"

Tưởng Hữu Quốc cầm điện thoại lên lại, mà đến tận lúc này, mặt anh đã đỏ bừng như quả cà chua chín.

Anh lắp bắp hỏi:

"Streamer, giờ tôi..."

Kỷ Hòa mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Chúc mừng anh."

Tưởng Hữu Quốc ngơ ngẩn mất vài giây, sau đó mới bật cười, trong mắt lấp lánh niềm vui không thể che giấu:

"Tôi thật sự không ngờ… Phóng Phóng lại thích Hiểu Nhu đến vậy. Thì ra thằng bé làm tất cả những chuyện này là để tác hợp cho tôi và Hiểu Nhu."

Kỷ Hòa khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng nói lại rất chắc chắn:

"Không hẳn là vì Phóng Phóng thích Hiểu Nhu nên mới tác hợp cho hai người đâu."

Tưởng Hữu Quốc hơi sững lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Kỷ Hòa chậm rãi giải thích:

"Phóng Phóng nhận ra hai người có ấn tượng tốt với nhau nên mới làm vậy. Thằng bé chỉ đang giúp hai người rút ngắn khoảng cách thôi."

Cô dừng một chút rồi mỉm cười nói tiếp:

"Hơn nữa, tôi đã tính rồi. Hai người là chính duyên, dù không có Phóng Phóng tác hợp thì cũng sẽ về bên nhau, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Tưởng Hữu Quốc không thể kiềm chế nụ cười đang lan dần trên môi nữa. Sau khi cảm ơn Kỷ Hòa, anh nhanh chóng thoát livestream.

Ngay sau đó, hệ thống liên tục hiển thị thông báo – Tưởng Hữu Quốc tặng một loạt quà lớn cho Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa vội vàng lên tiếng ngăn cản:

"Đừng tặng nữa! Tôi đã đủ hai trăm nghìn phải trả cuối tháng rồi, không cần người xem tốn thêm tiền đâu."

Dần dần, bầu không khí trong livestream cũng trở lại bình thường.

Kỷ Hòa điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục kéo live người tiếp theo.

Lần này, trên màn hình xuất hiện một ông cụ tóc bạc phơ.

Ông cụ đeo kính lão, tay cầm một bức ảnh, ánh mắt chan chứa tình cảm mà lặng lẽ ngắm nhìn.

Sau khi thanh toán phí xem bói, ông nhẹ nhàng vuốt ve gọng kính, rồi chậm rãi nói:

"Streamer, cô có thể giúp tôi gặp lại vợ tôi một lần không?"

Không khí trong livestream bỗng trở nên tĩnh lặng.

Ông cụ khẽ thở dài, tiếp tục nói:

"Năm năm trước, bà ấy mất trong vụ cháy lớn tại Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Cũng trong vụ hỏa hoạn đó… tôi mất đi đôi chân."

Nói xong, ông cụ điều chỉnh điện thoại một chút.

Mọi người trong livestream lập tức nhìn thấy rõ ống quần trống hoác của ông, cùng với chiếc xe lăn mà ông đang ngồi.

Bình luận bùng nổ:

"[Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn? Cái ở thành phố S đó hả?]"

"[Trời ạ, ông cụ này đáng thương quá! Vợ đã mất, bản thân cũng mất đi đôi chân…]"

"[Trùng hợp đến đáng sợ! Vừa nhắc đến vụ hỏa hoạn này, liền có một người trong cuộc đến tìm streamer… Thật kỳ diệu.]"

"[Khoan đã… người mất rồi mà ông ấy muốn gặp lại? Chẳng lẽ muốn streamer gọi hồn?]"

"[Hạt dưa, nước uống, bỏng ngô đầy đủ! Chuẩn bị xem kịch lớn thôi!]"

Kỷ Hòa không để ý đến những bình luận ồn ào, cô chỉ nhìn ông cụ, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi:

"Ông… thật sự muốn gặp lại bà ấy sao?"

Ông cụ khẽ gật đầu, ánh mắt hoài niệm xen lẫn đau thương:

"Mấy năm nay, đêm nào tôi cũng mong có thể mơ thấy bà ấy… Tôi chỉ muốn hỏi bà ấy một câu thôi."

Ông cụ dừng lại giây lát, rồi giọng nói nghẹn ngào tiếp tục:

"Sao bà ấy nỡ lòng nào… bỏ tôi lại một mình mà đi?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.