Tuyệt chiêu của Cảnh Viêm là lửa, ngọn lửa hừng hực lao thẳng về phía Phượng Khê.
Phượng Khê tung bàn tay ra, bắt đầu… quạt quạt thổi bùng ngọn lửa.
Tu vi của Cảnh Viêm cao hơn đám tán tu kia tận ba bậc nhỏ, hơn nữa nền tảng của huynh ấy cũng khá vững chắc, bàn tay nhỏ của Phượng Khê không thể ngăn cản ngọn lửa của huynh ấy, nàng bị ép lùi về phía sau.
Đấy là kết quả khi Cảnh Viêm đã thu lực lại rồi đấy.
Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng lên.
Tứ sư huynh quả là bạn luyện tốt!
Nàng bắt đầu tung hết bàn tay này đến bàn tay khác, tung hết trái đến phải, hết trên đến dưới, nhìn từ xa giống hệt Quan Âm nghìn tay!
Cảnh Viêm nhìn mà trợn mắt, há hốc mồm.
Tuy huynh ấy biết, mỗi trận tỷ thí ở đài luận võ, Phượng Khê đều sẽ tung một bàn tay. Nhưng huynh ấy không ngờ rằng nàng có thể tung ra liên tục như thế.
Chẳng qua, hành động của nàng đã kích thích ý chí chiến đấu của huynh ấy, vì thế huynh ấy không thu lực lại nữa.
Điều này khiến Phượng Khê suýt thì không chống đỡ nổi.
Vì thế, nàng hét lên: “Tứ sư huynh, muội sắp tung tuyệt chiêu chân chính rồi, huynh cẩn thận nhé.”
Nàng vừa dứt lời, Cảnh Viêm đã nhìn thấy một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.
Hả? Cái quái gì thế này?
Sao tuyệt chiêu lại là chữ?
Khi huynh ấy sững người, chữ “quỳ” chợt biến thành mười ba nét, đồng loạt xông thẳng về phía huynh ấy.
Cảnh Viêm càng đờ đẫn hơn.
Ối chao, tuyệt chiêu còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/2730825/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.